No icon

cha-ong-lam-ac-con-chau-co-phai-chiu-ac-bao-khong

Cha ông làm ác con cháu có phải chịu ác báo không?

Giữa tháng hai năm nay, hai tờ báo lớn của Singapore là báo Nam Dương và nhật báo Tinh Châu đưa tin chuyện báo ứng của giết rùa, nội dung của câu chuyện này hai báo đưa tin giống nhau.

Có một ngư dân người Malaysia, một hôm nọ anh giăng lưới bắt được một con rùa biển, anh ta rất căm ghét loại rùa này, vì chúng luôn cắn rách lưới giăng cá của anh, nên khi gặp được cơ hội tốt anh liền chớp ngay, liền đem còn rùa cột vào gốc cây, phơi nắng cho đến khi chết.

Vài tháng sau, vợ anh đến kì khai hoa nở nhụy, kết quả sinh được một đứa con trai, nhưng hình dáng đứa bé rất kì lạ không giống như người thường, hai tay hai chân của nó giống như tứ chi của con rùa, mặt mày tuy cũng có đầy đủ mắt , tai, mũi, miệng, nhưng đầu của nó rất nhỏ, hình trạng giống như đầu rùa không sai không khác.
Tin vợ anh vừa sinh ra đứa con kì quái, chẳng mấy chốc lan đi nhanh như tên bắn, báo chí khắp nơi đều đổ xô về chụp hình, đưa tin. Lại một lần nữa, mọi người càng tin sâu hơn về nhân quả báo ứng mà Đức Phật đã nói , chuyện này là một lời cảnh tỉnh cho những ai còn mang tâm sân hận, oán ghét, và thích sát sinh.

*******************************

Chuyện “tai họa cho con cháu”, phần lớn mọi người đều cho rằng đạo lý này không bao giờ có, bởi tổ tiên, cha mẹ làm ác, thì có lý nào con cháu phải hứng chịu những hành động ác đó? Như vậy luật nhân quả công bằng chỗ nào?

Kỳ thật, cái gọi là “tai họa cho con cháu” chỉ là một câu nói theo tập quán,cũng chỉ là một hiện tượng ngoài mặt, chứ sau nó còn có một đạo lý rất sâu.

Trong Kinh Xuất Diệu Đức Phật dạy: “Mình tạo tội thì tự mình chịu tai ương, không ai có thể thay thế cho mình được.” Câu này Đức Thế Tôn muốn nói với chúng ta, “tự làm tự chịu” là câu nói sắt thép về nhân quả, không có chuyện mình làm ác, con cháu phải chịu ác báo thay.

Nương vào lý luận nhân quả của Phật giáo chúng ta thấy, sở dĩ có hiện tương “tai họa cho con cháu”, nguyên nhân chính là do “cùng nghiệp đi với nhau, cộng nghiệp chiêu cảm lẫn nhau, quả báo đời sau chuyển thành quả báo hiện tại.”

Cái gọi là “cùng nghiệp đi với nhau” là chỉ cho những người trong đời quá khứ đã tạo các nghiệp thiện, ác giống nhau, cho nên mới có xu hướng làm quyến thuộc lẫn nhau. Ví dụ đời trước có hai người cùng khuyên mọi người tu bố thí, nên đời này làm cha con lẫn nhau, người cha kiếm ra thật nhiều tiền, người con sinh trong gia đình ấy, cùng nhau hưởng phước báu giàu sang.

Cái gọi là “cộng nghiệp chiêu cảm lẫn nhau” là chỉ cho tất cả cộng đồng cùng tham gia trong đời trước, là những người cùng tạo nghiệp thiện hoặc ác, cho nên có xu hướng làm quyến thuộc lẫn nhau. Ví dụ trong đời trước hai cha con cùng nhau đi ăn trộm, đời này người cha phải đi ăn xin, người con sinh làm con người ăn xin đó, cho nên hai người phải chịu quả báo bần cùng, đói rách.

Cái gọi là “ quả báo đời sau chuyển thành quả báo hiện tại” vốn ác báo đó đến đời sau mới chịu, nhưng do trong cuộc sống gặp được những duyên thích hợp, làm cho ác báo đó sớm thành thục, vì thế đời này phải chịu ác báo, có người đáng lẽ phải đến tuổi già mới thọ ác báo, nhưng phải thọ ác báo khi tuổi còn trẻ.

Rất nhiều người bằng chứng sống trong chương này, người tạo việc sát, nhưng chưa thấy họ chịu ác báo là do phước báo của họ chưa hết, vả lại những duyên chưa đủ để ác báo thành thục. Lúc này có hai loại tình hình và nguyên nhân để con cháu phải bị liên lụy, gặp tai ương:

1. Sau khi chúng ta tạo nghiệp sát sinh, con cháu sinh ra có đứa tàn tật, dị hình, bệnh hoạn,chết yểu.. đây là quả báo của việc sát sinh, bởi vì do” cùng nghiệp đi với nhau, cộng nghiệp chiêu cảm lẫn nhau”. Đáng lẽ ác báo của những đứa con, cháu này đến đời sau mới thọ các quả báo như tàn tật, dị hình… nhưng do nó có cùng nghiệp với chúng ta nên nó đầu thai làm con chúng ta. Lúc này con cháu gặp những ác báo đó chính là do ác báo của nó đã thành thục, chứ chẳng phải chúng chịu tội thay cho tổ tiên, cha mẹ.

2. Sau khi sinh con cháu rồi chúng ta mới tạo ác nghiệp, nếu nó là đứa phước mỏng, vả lại đời trước nó đã tạo nghiệp sát sinh, mà bây giờ chúng ta lại tạo nghiệp ác, nên khiến cho quả báo sát sinh của con cháu sớm thành thục hơn, đáng lẽ với việc ác đó đến đời sau nó mới thọ ác báo, nhưng gặp duyên sát sinh của cha mẹ, vì vậy ngay đời này nó phải chịu ác báo nhiều bệnh, chết yểu, gặp chuyện bất trắc. Chuyện con cháu gặp bất trắc chỉ là “quả báo đời sau chuyển thành quả báo hiện tại”, nhưng vẫn là “tự làm tự chịu”, điều này cho thấy nhân quả rất công bằng.

Qua đây chúng ta thấy “tai họa cho con cháu” chính là sự kết hợp chặt chẽ của luật nhân quả. Nhờ nó chúng ta mới không còn thắc mắc tại sao người làm ác không thấy họ chịu ác báo, còn người làm thiện không thấy họ gặp quả báo thiện, cũng giải thích nghi vấn tại sao ông bà cha mẹ làm ác mà con cháu phải chịu ác báo. Cũng giúp cho sự lý của “ nhân quả báo ứng” tuy nhỏ nhiệm, ẩn kín khó thấy, nhưng để lại vết tích rất lớn. Người trí xem tới đây, có thể không giữ giới sát sinh, để nó làm tổn hại đến con cháu của mình ngày sau sao?

(Trích “Nhân quả báo ứng những điều mắt thấy tai nghe” – Tịnh Tùng)

TAMTHUC

Comment