ganh-hau-qua-khi-lam-nguoi-thu-ba
Gánh hậu quả khi làm người thứ ba
- bởi map --
- 10/04/2015
Lúc đầu mẹ anh rất quý mến tôi, sau một thời gian bà phát hiện chuyện tôi và anh từng qua lại trước khi anh bỏ vợ thì bà quay ngược tình thế. Sau thời gian chung sống với tôi, cuối cùng anh cũng nghe lời mẹ, bỏ tôi ra đi.
Tôi và chồng cũ quen biết, yêu nhau bốn năm, sau khi ra trường mới cưới, tôi rời bỏ quê hương, gia đình, về sống và làm việc ở quê chồng. Một năm sau tôi sinh bé trai kháu khỉnh, xinh xắn. Ai nhìn vào cũng khen gia đình tôi thật hạnh phúc, lúc ấy tôi tự hào, hãnh diện về tổ ấm bé nhỏ của mình.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng bằng phẳng, từ khi sinh con công việc của chồng ngày một thuận lợi, anh dễ dàng đạt được vị trí nhiều người cả đời phấn đấu cũng chưa được. Con đường công danh sự nghiệp như được trải sẵn thảm đỏ, anh chỉ việc bước vào và đi tới.
Người ta nói đúng “Giàu đổi bạn, sang đổi vợ”, từ ngày anh thăng quan tiến chức đã thay đổi nhanh chóng, đến tôi là vợ, chung sống cùng mà không thích nghi kịp. Anh bỏ bê gia đình, có quan hệ bất chính với nhiều cô gái, khi tôi phát hiện anh không hề thấy có lỗi, ngược lại yêu cầu tôi đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của anh ta.
Vì không chịu được, ghen tuông và vì anh không còn muốn giữ gia đình nên tôily hôn sau 4 năm yêu nhau và 6 năm chung sống. Sau khi ly hôn anh, tôi sống có thể xác mà không linh hồn, không ăn uống, mất ngủ triền miên, kết quả tôi sụt 8 kg.
Trong lúc đang tuyệt vọng và đau khổ thì tôi gặp anh, người đàn ông thứ hai làm cuộc sống của tôi điên đảo. Anh là con trai duy nhất của chủ nhà trọ mà mẹ con tôi thuê nhà. Anh có vợ và một bé trai bằng tuổi con tôi, cuộc sống của anh không được hạnh phúc vì tôi thường bất đắc dĩ chứng kiến những cuộc cãi vã của vợ chồng anh.
Trong một lần nhà anh có tiệc, tôi được mẹ anh mời qua dự, vô tình ngồi gần anh. Trong buổi tiệc đó, khi được giới thiệu tôi giúp vui và hát một bài. Hát xong về chỗ ngồi, anh nói không ngờ tôi hát hay đến vậy, rồi xin số điện thoại của tôi.
Những ngày sau đó anh hay điện thoại và nhắn tin thăm hỏi, chia sẻ chuyện gia đình. Một người phụ nữ đang trong lúc buồn, đau khổ, được một người đàn ông quan tâm chia sẻ nên bản thân đã làm trái luân thường đạo lý. Chúng tôi lao vào nhau như con hổ đói lao vào cắn xé con mồi. Đôi lúc nhận ra tội lỗi của mình, tôi đề nghị chấm dứt nhưng anh đau khổ, vật vã níu kéo, vậy là chúng tôi tiếp tục âm thầm qua lại.
Từ khi quen tôi, anh hầu như không có thời gian dành cho vợ, mâu thuẫn ngày một lớn, một năm sau chị ấy ly hôn, bỏ lại đứa con. Sau khi anh ly hôn, trở thành người tự do, chúng tôi công khai chuyện quan hệ tình cảm. Mẹ anh lúc đầu rất quý mến tôi, chấp thuận chuyện tình cảm này, sau một thời gian bà phát hiện chuyện tôi và anh trước đây thì lại quay ngược tình thế hoàn toàn.
Trong một lần vô tình mẹ tôi sang thăm con gái, lúc tôi không có ở nhà bà đã nói hết chuyện cho mẹ tôi biết và tuyên bố không bao giờ chấp nhận tôi, mẹ tôi cũng vô cùng giận dữ. Cũng vì chuyện đó mà anh và mẹ mâu thuẫn, cãi vã, đỉnh điểm sau khi tôi chuyển công tác về huyện khác anh bỏ nhà theo tôi đến đó. Lúc đó anh chẳng biết phải đi đâu, hơn nữa sau gần hai năm gắn bó tôi nhận ra mình thật sự yêu anh.
Tôi chấp nhận cùng anh chung sống mà không cần một tờ giấy đăng ký kết hôn hay một đám cưới nho nhỏ. Tôi mở cho anh một cửa hàng mua bán nhỏ, ngày ngày tôi đi làm còn anh ở nhà bán, phụ giúp tôi công việc gia đình. Chúng tôi nghĩ cách thu xếp để rước con anh về sống cùng, thay vì mỗi tuần chỉ rước được hai ngày, nhưng mẹ anh không cho phép. Tôi những tưởng đến đây ông trời đã hết bất công với mình, nhưng không phải vậy.
Những ngày sống bên anh tôi rất vui vì anh luôn quan tâm chăm sóc mẹ con tôi. Tuy cũng có đôi lúc bất đồng nhưng chúng tôi nhanh chóng làm lành. Vậy mà sau hơn một năm chung sống, trong một lần cãi nhau, khi tôi không có ở nhà anh bỏ đi, đến nửa đêm cũng không về. Tôi lo lắng vô cùng, gọi điện bạn bè tìm kiếm hỏi thăm thì được biết anh đang ở nhà mẹ, tôi thấy an tâm và cứ nghĩ anh về thăm nhà, thăm con.
Hôm sau anh về, trầm tư nói với tôi sẽ về nhà ở với mẹ, với con. Anh về thu xếp chuyện gia đình ổn thỏa, một thời gian sẽ đón mẹ con tôi về. Hàng tuần anh sẽ dành một ngày ở bên mẹ con tôi. Chuyện xảy ra nhanh quá, bất ngờ quá tôi chỉ biết khóc và không đồng ý. Đêm ấy anh ở lại với tôi, nói nhiều, an ủi nhiều, nói mẹ anh giờ đang bệnh, nếu bà có chuyện gì anh ân hận lắm. Anh nói hãy để anh về để lo cho tương lai của hai đứa. Tôi tin anh nên sáng hôm sau thu xếp quần áo để anh về nhà.
Khi anh về nhà rồi tôi nhận ra sự bất an, tuần đầu, tuần thứ hai anh có đến thăm nhưng không ở lại như đã hứa vì nói lý do anh mới về không muốn bỏ con ở nhà một mình, anh muốn lấy uy tín lại với mẹ anh, vì thế tôi cũng không đành giữ anh ở lại. Cũng từ lúc anh về ít khi gọi điện cho tôi, nhắn tin anh không trả lời, khi tôi gọi hỏi anh nói bận, lúc nói chuyện anh hay cáu gắt với tôi vô cớ. Tôi thấy lo lắng vô cùng.
Rồi tuần thứ ba anh không đến thăm tôi vì lý do phải đi đám nhà người bác. Vì nhớ anh quá tôi mới chạy đến thăm, không dám vào nhà nên định gọi anh ra để gặp nhưng anh lại bỏ điện thoại ở nhà. Tôi không biết nên khi đến đã gọi cho anh nhiều cuộc, nhớ ra anh đi đám với đứa em nên tôi gọi nhờ và gặp được anh. Khi tôi và anh đang ngồi nói chuyện, mẹ anh gọi điện thoại cho tôi.
Nghe xong điện thoại chân tôi như đứng không vững, bà nói tôi sao làm gì cứ gọi điện làm phiền anh, hãy để cho anh yên ổn làm ăn và cưới vợ mới. Bà còn nặng nhẹ tôi nhiều thứ lắm, tôi như muốn vỡ tung. Khi quay lại tôi chẳng nói với anh được lời nào vì thấy mình không còn bình tĩnh để nói chuyện nên bỏ ra về. Sáng hôm sau, tôi gọi cho anh, hỏi anh về những điều mẹ nói, anh trả lời sẽ nghe mẹ chấm dứt với tôi. Anh nói trước sau gì cũng phải chia tay, anh xin lỗi.
Một lần nữa tôi lại phải chịu cảm giác này, khoảng thời gian kinh khủng nhất tôi đã trải qua. Mọi chuyện với tôi giờ như một giấc mơ, trong đầu tôi là một mớ bòng bong hỗn loạn. Tôi chẳng biết mình phải làm gì vì lỡ yêu anh quá nhiều rồi. Phải chăng đây là cái giá tôi phải trả cho những sai lầm của mình và luật nhân quả tôi phải gánh. Hãy cho tôi lời khuyên, giờ tôi phải làm sao?
Theo: VNE
TAMTHUC
Comment