ky-la-con-ran-tinh-trong-ngoi-biet-thu-khien-thay-bua-bat-luc
Kỳ lạ con rắn tinh trong ngôi biệt thự khiến thầy bùa bất lực
- bởi map --
- 24/03/2015
Đến sáng ngày hôm sau thì đột nhiên trọc phú họ Lâm biến mất khỏi “biệt điện” của ông ta. Thậm chí người quản gia giúp việc nhiều năm cho ông ta cũng hết sức ngạc nhiên bởi sự biến mất đột ngột của ông chủ mình.
Họ Lâm xây xong ngôi nhà chưa kịp rước nàng về dinh thì bỗng một hôm có hai người đàn ông lạ tìm tới. Họ xưng mình là khách lữ hành đi ngang qua lỡ đường xin dừng chân nghỉ ngơi và xin nước uống. Nhưng đó lại là mối họa từ nước Xiêm La mang tới mà họ Lâm không hề hay biết. Chỉ đến một hôm trước khi định cho xe về Sài Gòn rước hoa khôi Ba Trà về lâu đài tình ái, thì họ Lâm đích thân về đó ngủ trước một đêm. Những gì xảy ra trong đêm hôm đó đã khiến ông ta vừa kinh hoàng vừa không thể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra!
Những con rắn kỳ lạ trong ngôi biệt thự
Đến sáng ngày hôm sau thì đột nhiên trọc phú họ Lâm biến mất khỏi “biệt điện” của ông ta. Thậm chí người quản gia giúp việc nhiều năm cho ông ta cũng hết sức ngạc nhiên bởi sự biến mất đột ngột của ông chủ mình. Và rồi ngày hôm sau, nhiều ngày sau nữa ngôi nhà rồi cũng đóng cửa luôn khi chính lão quản gia cũng đột nhiên biến mất. Ngôi nhà to lớn đóng kín cửa mà không rõ lý do. Rồi một tháng, ba tháng, nửa năm sau, cho đến một năm sau nữa, người chung quanh vẫn không thấy chủ nhân ngôi nhà trở về…
Trong lúc này thì tại Sài thành hoa lệ cô Ba Trà đang lâm vào những ngày tàn tạ không tưởng tượng nổi! Cô hoa khôi sắc nước hương trời lúc nào cũng có cả chục tay chơi hay tỷ phú quỳ mọp dưới chân để sủng ái và cung phụng đủ thứ trên đời đột nhiên bị bỏ rơi. Họ bỏ đi, mặc dù lúc ấy Ba Trà đã chuyển sang một cách khác để giữ chân họ, bằng cách lập nên một động tiên mà dân Sài Gòn thời ấy gọi là “Nguyệt Tiên Cung”, ở một con đường giữa một trung tâm Sài Gòn. Nơi này chuyên cung phụng xác thịt cho đàn ông. Mà xác thịt ở đây không ai khác là cô Ba Trà và một vài bạn hữu của cô cũng thuộc hàng hoa khôi đất Sài Thành hoa lệ. Đồng thời đó cũng là cái động tiên để các tay nghiện nàng tiên nâu tới đi mây về gió, cũng là chốn để sóc đĩa, hốt me, đánh đủ thứ loại bài…Vậy mà đàn ông cứ dần xa cô.
Trở lại chuyện nhà trọc phú họ Lâm, người ta tìm hiểu thì mới biết sở dĩ ông ta bỏ ngôi nhà đồ sộ kia để ra đi không một lần trở lại, là do ngay đêm ông ta ngủ ở nhà đã phải chứng kiến một cảnh kinh hoàng đến không thể nào tưởng tượng nổi. Sau này khi người quản gia đột ngột trở lại, đi cùng một người đàn ông lạ khác thì sự việc mới được hé lộ. Chính ông quản gia đã kể lại rằng: Sở dĩ nhà trọc phú họ Lâm phải bỏ của chạy lấy người là do đêm ông ta ngủ lại trong ngôi nhà thì đã bất ngờ chứng kiến một cảnh tượng ghê rợn ngoài sức tưởng tượng: Ông ta đang ngủ thì bị đánh thức bởi những tiếng động kỳ lạ, rồi khi ông ta bật đèn lên thì gần muốn đứng tim khi thấy dưới nền nhà có những sinh vật đang lay động, đồng thời có con còn cất cao đầu bành mang, bạnh má để phát những âm thanh phì phò, rút rít nghe đến rợn gáy! Nhìn kỹ lại thì đó là những con rắn đủ màu sắc, đủ loại trên đời. Mà có lẽ đó là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng nhà trọc phú họ Lâm nhìn thấy được!
Lời kể của ông quản gia tới đó thì dứt. Ông không thể tiếp nữa mà vội quay sang người đàn ông cùng đi với mình, nói để mọi người biết ông này là một thầy ngải kiêm thầy thuốc rắn nổi tiếng ở Xiêm La mới vừa về. Sau khi nghe ông ta kể về hiện tượng hàng ngàn con rắn hiện ra, khiến cho ông trọc phú họ Lâm phải vứt hết bỏ luôn ngôi nhà hoành tráng, ông thầy ấy đã tự tình nguyện cùng với ông về ngôi nhà và tuyên bố rằng, mình sẽ trừ khử ngay chuyện lạ có một không hai ấy! Người đàn ông lạ được giới thiệu là thầy ngải kiêm thầy thuốc rắn ấy không nói gì thêm, mà lẳng lặng đuổi hết mọi người đang hiếu kỳ bu lại ngôi nhà bỏ hoang nhiều năm ấy ra khỏi rồi ông bắt đầu công việc. Công việc của ông ta tức là trừ cái hiện tượng mà lão quản gia đã kể lúc nãy, tức là trừ những con rắn kỳ lạ xuất hiện trong ngôi nhà khiến cho ông chủ Lâm sợ hãi.
Thầy bùa ngải cũng không thể hóa giải
Đầu tiên ông này lấy ra ba cái bao bố lớn, loại chứa được năm mươi ký gạo rồi bước tới một góc nhà, nơi có một cái ngách nhỏ giống như cái hang chuột. Ông ta chỉ cho người quản gia rồi bảo rằng mọi điều bí ẩn nằm dưới cái hang đó. Rồi ông ta khoán bùa hay thổi ngải gì đó xuống cái ngách, xong dùng tay vỗ lên miệng hang ba cái, rồi ngồi đó nhắm mắt lại như ngồi thiền, để rồi sau đó nửa phút từ dưới hang bò lên những con rắn đầu tiên. Rắn đen có, vàng có, rắn ri đủ màu sắc có. Nhưng tất cả đều lờ đờ như ngây dại, xếp theo thứ tự bò lên khỏi hang, rồi cứ nhắm vào cái miệng bao lão đàn ông lạ kia mở sẵn ra, để chờ và chúng tự động bò hết vào đó. Có đến hơn nửa tiếng đồng hồ sau mà núp ở một chỗ cách xa khoảng bốn năm thước khá an toàn, nhưng lão quản gia đã muốn đứng tim khi nhìn thấy đến cả trăm, thậm chí đến vài trăm con rắn đủ loại, đủ kích cỡ cứ lần lượt bò ra và chui vào bao tải.
Đầy cái bao này lão kia thắt bao lại rồi lấy cái bao khác. Và cứ thế, cứ thế những con rắn không biết cơ man nào cứ từ ở dưới cái lỗ hang nhỏ ấy bò lên, bò lên và như bị thu hồn lạc phách không có một hành động gì khác thường… Cuối cùng khi bất ngờ lão nọ mở mắt ra, vừa thở phào nhẹ nhõm nói một câu bằng thứ tiếng hết sức lạ, nhưng lão quản gia cũng hiểu rằng lão ta tuyên bố mọi việc đã kết thúc! Lão ta xoa hai tay vào nhau, sau đó vỗ một cái phát ra tiếng kêu, âm thanh sắc lạnh, rồi đưa bàn tay hình như đã được thoa bùa hay thoa ngải gì đó chụp vào đầu một con rắn lạ vừa bò ra khỏi miệng hang. Con rắn hầu như bất động để cho bàn tay của lão này chạm phải rồi kéo nhè nhẹ theo kiểu như vuốt từ cổ xuống tới đuôi để chụp bắt lấy mà hoàn toàn bị thuần phục, bất động… Thế nhưng thật bất ngờ khi vuốt qua khỏi cổ con rắn đó một chút, thì lão đàn ông người Xiêm bất thần dừng tay lại rồi như bị ai đó xô mạnh lão ngã bật ra sau cách hơn một thước. Lúc này con rắn kia cũng vẫn còn bất động, nhưng lão đàn ông thì như đang thất thần, cổ họng phát ra những tiếng kêu kỳ lạ…
Lúc này lão quản gia mới điếng hồn bước tới, nhìn kỹ và phát hiện ra trên lưng của con rắn lớn bất động kia có một con rắn nhỏ cỡ như đầu đũa ăn, mà con rắn này thì màu xanh nhạt pha những cái chấm đủ màu khác đang lấp lánh như lân tinh. Chỉ có con rắn nhỏ ấy là động đậy còn con rắn lớn thì vẫn tiếp tục bất động. Linh tính một điều gì đó nguy hiểm sẽ xảy ra cho người đàn ông Xiêm La kia, cho nên lão quản gia vội giật mạnh ông ta dậy vừa kéo ông ta ra xa cái miệng hang rắn vừa hỏi lớn. Nhưng hỏi gì thì lão nọ cũng chỉ lắc đầu và mặt mày thì xanh như tàu lá… Để rồi cuối cùng không nói không rằng, lão ta bước tới vỗ tay ba cái tức khắc con rắn lớn cõng con rắn con kia từ từ quay trở vô hang tức tốc mất dạng. Rồi cứ tiếp tục như vậy cả hai cái bao rắn đã được cột chặt miệng được mở ra và từ từ những con rắn nhốt trong đó cũng được thả ra trở về nơi lúc nãy chúng trú ngụ.
Chính lão quản gia sau đó đã kể lại với mọi người rằng: Ông thầy rắn kia chính là ông thầy ngải được phái về từ nước Xiêm, chỉ để tìm cho được trọc phú họ Lâm. Nhưng lúc ấy họ Lâm đã qua đời sau một cơn bạo bệnh cách đó không xa. Còn lão ta khi quay về Sài Gòn thì cũng vừa lúc hay tin cô Ba Trà đã đang thập tử nhất sinh trong một bệnh viện gọi là nhà thương thí trong một cơn sốc thuốc. Nhưng chính ông quản gia hiểu rằng Ba Trà không phải do sốc thuốc phiện mà ra nông nổi ấy, mà thật sự là do bị ngải hành. Bởi chính lão thầy rắn kiêm thầy ngải kia trước khi về nước đã nói một câu bằng tiếng địa phương giọng Sài Gòn nghe lơ lớ: “Gieo cái gì thì gặp cái ấy!”.
Đến chết vẫn kéo theo một người đàn ông bị họa lây
Phải chăng cô Ba Trà đã lậm bùa ngải, dùng ngải quyến rũ đàn ông, để rồi cuối cùng bị ngải hành trở lại. Chỉ thương cho nhà trọc phú họ Lâm chỉ vì quá đam mê Ba Trà mà bị họa lây. Ông ta đã mất gần hết sản nghiệp mà một phần là do mua ngôi nhà đồ sộ kia, để rồi chết trong âm thầm lặng lẽ. Sau đó có nhiều người kết luận rằng: Chơi gai gặp gai độc nó đâm thì ngoài chảy máu gây nhức nhối, chính độc tính từ gai ấy còn khiến cho người chơi gai phải vong mạng. Cô Ba Trà, một hoa khôi của Sài Gòn xưa, mà bây giờ nếu những người sống cùng thời với cô còn sống, thì mỗi lần nghe nhắc tới tên cô ắt đều phải rùng mình.
Nhà văn NGƯỜI KHĂN TRẮNG
Theo: ĐSPL
TAMTHUC
Comment