No icon

ong-nam-chien-va-doi-dua-cam-xa

Ông Năm Chiến và Đôi Đủa Cảm Xạ

Câu chuyện nghe được, dù là từ ai, cũng không thể nào nguyên vẹn. Đây là câu chuyện mà tôi nghe được từ một người rất thân: ông xã và cậu chồng. Ông thân của chồng tôi mất tích đã nhiều chục năm trong chiến tranh.

Quá trình tìm kiếm hài cốt trãi qua nhiều khó khăn, từ những thông tin thực tế đến những thông tin mơ hồ trong việc cầu hồn, trong việc tiếp xúc với các nhà ngoại cảm. Tháng 3 năm 2007, chồng tôi từ Mỹ đi Hà Nội, qua sự hướng dẫn và nhiệt tình của những người bạn Hà Nội, chồng tôi đã được cơ hội gặp cô Nguyễn thị Nguyệt ở Hải Dương. Qua lời kể, chồng tôi hồi họp để gặp được ông thân qua thân xác của cô Nguyệt, nhưng khi hồn đã nhập rồi thì ông xã tôi vô cùng thất vọng, vì những thông tin không đâu ra đâu! Lẫn lộn trong những thông tin không đâu ra đâu đó, có một vài thông tin cực kỳ chính xác, chính xác đến nổi không thể nghi ngờ được! Sau đó ông xã về khách sạn cùng đám bạn thân, đem vấn đề ra mổ xẻ, tất cả họ đều có phần thất vọng về hiện tượng trong ngày, vì hoặc mọi việc đề trật, hoặc đều phải đúng cả thảy để mình dễ phán quyết. Cho nên một cuộc phân tích bắt đầu như sau:
– Vong hồn tạp nhập vào phá?
– Vong hồn đúng người nhưng bị những vong linh khác cùng nhập vào phá?
– Vong linh thật mà yếu quá, nên người đồng (là bộ phận nhận “sóng”) không tiếp ứng được đầy đủ? Như trường hợp mất sóng của điện thoại di động?
– Người đồng không đủ lực để tiếp nhận đầy đủ? Như trường hợp điện thoại di động xấu không tiếp nhận được sóng đầy đủ?
– “Luật pháp” của xã hội âm phần không cho phép nói rõ?
Ông xã kể lại, cả đêm bọn họ mãi mê bàn thảo mà không ngủ! Có một thông tin quan trọng mà ngay lúc đó chưa thể khẳng định đúng sai được đó là: Hãy về một bờ sông nơi xãy ra chiến trận, sẽ thấy 5 cái mồ hoang, cái nằm giữa chính là mồ của ông thân.
Lời phán quyết đó đã là động cơ phát đi một cuộc tìm kiếm mới…

Một cuộc tìm kiếm mới bắt đầu…

Ông xã tôi điện qua Mỹ và báo là phải ở lại VN thêm ít nhất 10 ngày nữa để thực hiện công việc tìm kiếm này, nhưng cuối cùng phải về Mỹ đúng lịch trình bởi không đổi vé được. Ngay thời điểm đó, Mẹ chồng tôi đang ở VN, và trách nhiệm đi tìm, chồng tôi đã phó thác cho Mẹ chồng và người cậu họ, người cậu họ này vừa là cậu vừa là bạn tri kỷ chơi thân từ nhỏ với chồng tôi. Bằng một cuộc dò hỏi thực tế, người dân địa phương nơi đó đã cho biết có một người trước đây có “nhặt” được một xác sĩ quan của quân đội miền nam. Mẹ và cậu chồng tôi đến tìm gặp người đó, qua diễn tả về hình dáng thì gia đình tin đó chính là ông thân của chồng tôi! Nhưng không phải là 5 cái mã hoang mà chỉ có một cái duy nhất mà thôi. Chồng tôi trực trên phone ở Mỹ để cho quyết định, và 11 giờ khuya đêm hôm đó (giờ VN) có quyết định khai quật. Số người đi khai quật rất đông, nhưng khi đào sâu và rộng ra nơi được cho là chỗ chôn ông thân thì không tìm thấy bất cứ điều gì, dù họ dùng đèn pha sọi sáng như ban ngày! Cả đoàn người quay về nơi trú ngụ ngỗn ngang niềm thất vọng! Mẹ chồng tôi đợi đến sáng tìm đến hiện trường lần nữa với mục đích là trả tiền thiệt hại cho chủ đất vì đã nhổ bỏ đi hoa màu của họ. Qua cuộc trao đổi với dân làng nơi đó, Mẹ chồng tôi được biết cách đó không xa, cũng gần bờ sông này, có 5 cái mã hoang của quân nhân miền nam. Mẹ chồng tôi tập hợp người thân và tức tốc đến nơi đó để tìm hiểu. Khi đến nơi thì dân làng giới thiệu một người trạc 70 tuổi, tự nhận là đã chôn những quân nhân này, ông ta còn nói, trước đây có làm mộ bia theo như giấy tờ tùy thân, nhưng đã quá lâu, nên những tấm bia sơ sài đó bị hư mục. Ông ta nói, trong số quân nhân đó có một người mang quân hàm sĩ quan, và người đó được chôn nơi này (ông nói và chỉ tay về ngôi mộ nằm giữa trong 5 ngôi mộ đó). Trong 5 ngôi mộ, theo lời kể thì có 2 ngôi mộ đã được thừa nhận, một xây rất kiên cố, một chỉ đặt tấm bia bằng xi-măng. Còn lại 3 mộ chưa có người thừa nhận. Gia đình tôi tiến hành cuộc khai quật mới đúng theo chỉ điểm của người tự nhận đã chôn cất. Sau nhiều giờ vất vã cũng không tìm thấy dấu hiệu nào cả! Theo thuyết minh của ông lão chôn cất, ông ta chôn rất gần nhau, nhưng cái mộ được thừa nhận xà xây cất kiên cố thì xây quá lơn, có thể lấn hài cốt này chăng? Ông xã tôi từ Mỹ, yêu cầu người nhà liều lĩnh đào xuyên sâu vào ngôi mộ đã xây, để xem có tìm được điều gì khả nghi hay không? Nhưng khi lấn sang mộ người khác hơn 1/2 diện tích vẫn không tìm thấy một dấu hiệu nào đáng lưu ý, gia đình hoàn toàn thất vọng, và cho người xây dựng lại phần hư hại của cái mộ kia. Sáng hôm sau, gia đình của ngôi mộ đó đến, bắt đầu bằng một cuộc khẩu chiến quyết liệt với cậu chồng tôi, tưởng đã xảy ra ẩu đã, nhưng cuối cùng cũng giải quyết được trong sự ấm ức của họ! Gia đình trở về Saigon trong niềm thất vọng không nhỏ. Trước khi rời hiện trường, chồng tôi từ Mỹ yêu cầu xây đắp những ngôi mộ hoang đó, nói là xây, chứ thật ra chỉ đắp cho cao lên, dùng ít gạch để tấn lại cho ra vẻ là mộ người chết. Cuộc tìm kiếm lần đó không có kết quả, và những người tham gia xem chuyện ngoại cảm là việc hoang đường!

Chồng tôi sau đó tìm gặp nhiều nhà ngoại cảm khác trong số những người đang có tên tuổi. Mỗi người có một cách giải bày chung chung không có ấn tượng. Có một người giới thiệu thầy Năm Chiến, chồng tôi liên lạc và trao đổi qua điện thoại, hẹn tháng 9 năm 2007 sẽ về gặp…

Tháng 9 năm 2007, em gái chồng tôi có dịp về VN, chồng tôi giao trách nhiệm cho cô em nầy, nhưng khi về đến VN, cô em chồng này không mấy mặn mà trong việc tìm hài cốt ông thân, chồng tôi tức giận mà hủy bỏ cuộc hẹn với ông Năm Chiến. Trong thời gian ở Hà Nội, chồng tôi có quen với một cô gái rất nhiệt tình trong công việc này, cô là Ngô Thúy Hằng, cô Hằng giới thiệu đến gặp cô Hoàng Thị Thiêm, nhà ngoại cảm có biệt tài áp vong. Ngay lúc phone dời cuộc hẹn với ông Năm Chiến, anh ta điện cho Ngô Thúy Hằng ở Hà Nội, được cô Hằng cho biết Hoàng Thị Thiêm hiện đang ở saigon, cậu tôi liền tìm gặp và yêu cầu giúp đỡ. Cô Hoàng thị Thiêm nhận lời ngay, vì cô Thiêm cũng đã từng gặp chồng tôi và họ cũng trao đổi nhiều trong những lần đi ăn uống với nhau ở Hà Nội. Theo sự hướng dẫn của cô Thiêm, cậu tôi yêu cầu những cô em gái chồng phải có mặt ở nhà bác chồng tôi, cũng là trưởng bối của giòng họ chồng, để tiến hành những nghi lễ cần thiết cho cuộc gọi hồn áp vong trong ngày hôm sau.

Câu chuyện ngày hôm sau bắt đầu với rất nhiều người trong gia đình tập hợp, có kẻ tò mò muốn biết chuyện này thế nào, cũng có kẻ nhiệt tâm đến để mong tìm ra hướng đi cho công việc đã nhiều chục năm. Khi gọi được vong, và vong về nhập vào con gái của bác chồng tôi. Vong cho biết không cần đi tìm kiếm nữa vì tốn kém quá, hơn nữa, kiếm được phải đào bới sẽ gây náo động cho cuộc sống gia đình! (theo như lý giải của chồng tôi, trong suốt thời gian dài tìm kiếm ông thân, chồng tôi là người duy nhất làm công việc này, gia đình không hổ trợ nhiệt tình, họ làm bởi vì sợ chồng tôi buồn trách, họ cho việc làm này là việc làm không thực tế, chỉ làm tốn kém tiền bạc mà thôi, cho nên vong lên nói nhu vậy là hờn trách những người đó). Nhưng khi được hỏi nhiều lần thì vong lại nói: muốn tìm ra thì chỉ có trưởng nam về thì tự nhiên sẽ biết, chỉ có nó mà thôi! Vong còn nói, khi đụng trận ở bờ sông, nên xác bị chôn sâu dưới lòng sông 40 mét khó tìm lắm! Khi nghe 40 mét thì cả nhà hỏi vong dồn dập: có phải 4 mét không? Vong giận lên và quát: sao hỏi hoài vậy, là 40 mét! Vong cũng trách móc một số người thân trong gia đình, và những lời trách móc này chỉ có người hiểu chuyện mới biết sự chính xác của sự việc. Phần lớn người nhà lại thất vọng vì cho rằng thông tin đó vớ vẩn. Con số 40 mét đã làm họ lơ là nhiều thông tin khác. Trước khi vong bỏ đi thì nói thêm: hài cốt của Ba nằm giữa trong số 5 ngôi mộ đó nha! Cái tin này thật vô cùng ấn tượng.

Cuộc cầu hồn này được ghi âm với mục đích là để chồng tôi phân tích câu chuyện mà quyết đinh sự việc!

Chỗ cũ người mới

Sau khi bán hết những cơ sở làm ăn, ông xã tôi lao đầu vào xây dựng, mua đất, tậu nhà, những căn nhà mới mua cũ nát để xây dựng lại và nhờ tôi bỏ ra thị trường bán, đi sớm về khuya, thân xác tiều tụy… Sở dĩ có cái hẹn với ông Năm Chiến vào tháng 9, bởi sợ miền trung vào tháng 10, tháng 11 mưa lũ gây trở ngại cho việc tìm kiếm hài cốt! Đến gần cuối tháng 11 thì ông xã tôi miễn cưỡng về VN, trước khi đi còn nói: Lần này anh về 1 tháng, “công việc” duy nhất cho chuyến đi này là CHƠI, thích gì chơi đó, muốn gì làm đó! Nghe ông xã tuyên bố vậy tôi đâu thấy có gì gọi là công chuyện, chỉ toàn là tư chuyện mà thôi! Và đây cũng là lần đầu tiên anh ấy về lâu như vậy, trước đây về thường xuyên, nhưng về 2 tuần là nhiều! Tôi cũng muốn cho anh ấy có thời gian thoải mái, thư giản sau những căn thẳng của công việc làm ăn, và nhất là nỗi thất vọng quá lớn đối với gia đình từ VN mới sang đoàn tụ, cái thất vọng lớn nhất của anh ta là cách suy nghĩ và những ước vọng làm người của đám em gái mà anh ta cả một thời gian dài từ khi còn bé đã hy sinh và cưu mang. Khi anh ấy về VN là gần cuối tháng 11, rất ít khi anh ấy xa nhà trong dịp lễ quan trọng là lễ Tạ Ơn của Mỹ, anh luôn luôn dành thời gian đó cho con gái, bỏ hết mọi việc. Lần này không nói nhưng tôi hiểu là anh không muốn gia đình các em gái tụ họp về! Tháng 11, miền trung đang mưa to gió lớn, tin tức cho biết lũ lụt dâng cao, nên anh đã dời kế hoạch tìm hài cốt vào mùa khô sang năm. Nói tóm lại, mục đích về VN lần này với một “tư chuyện” duy nhất là CHƠI.

Khi về đến VN, anh không thông báo cho người thân còn lại ở VN như thường lệ. Bên này, có một thằng cháu con bà chị họ đang du học và ở gần chúng tôi, vợ chồng tôi giúp cho cháu nhiệt tình trong thời gian mới đến Mỹ bằng một tình thương yêu đặc biệt; thằng cháu này đã rò rỉ thông tin cho mẹ nó ở Nha Trang, cho nên anh rể đã bỏ công việc và cùng tài xế đến đón ông xã tôi bất ngờ tại sân bay Tân Sơn Nhất! Ở chơi với ông xã tôi 2 ngày, rồi lấy vé máy bay về lại Nha Trang và để xe cùng tài xế ở lại saigon “phục vụ” cho ông xã tôi. Cái chữ phục vụ nghe mà ớn quá, gia đình tôi không quen những ngôn từ như vậy. Ông xã điện về kể chuyện và tôi chia sẻ được tâm trạng của anh ta trong vấn đề này. Ông xã tôi đối xử với tài xế như người anh em, không chịu nổi cung cách tài xế đưa tới quán ăn, đậu xe trước cửa rồi tài xế tìm chỗ đậu xe, anh ấy thường cùng đi với tài đến bến đậu rồi cùng đi vào quán, khi nào có bạn bè đi cùng, thì bạn bè có thể xuống xe trước, còn anh ta vẫn đi với tài xế đến bãi đậu. Nghe ông xã kể chuyện là tôi hiểu rõ tánh tình của anh ta, từ trước đến giờ là như vậy. Anh ta ở saigon khoảng 10 hôm thì quyết định đi Nha Trang chơi một ngày rồi lấy vé máy bay về lại saigon. Trong chuyến đi đó có Long Nguyen Quang, là bạn thân của ông xã tôi. Khi cả 3 người họ dừng chân ăn uống ở Cà Ná (là một nơi tôi chưa từng biết đến, mà nghe ông xã nói đến rất nhiều, và hẹn sau này sẽ đưa mẹ con tôi đến Cà Ná để thấy quê hương chúng ta xinh đẹp làm sao!), chẳng biết họ bàn tán thế nào về chuyện lý số (vì longnguyenquang là một người giỏi về lãnh vực tử vi), từ câu chuyện lý số, họ xoay qua chuyện tìm hài cốt, rồi quyết định cùng đi về bắc Qui Nhơn để tìm hài cốt của ông thân. Anh ta điện cho Năm Chiến, Năm Chiến ra điều kiện là 10 giờ sáng hôm sau phải có mặt tại hiện trường, lúc đó là 2 giờ chiều hôm nay tại Cà Ná! Anh ta “nhá” máy, vì bên Mỹ là 1 giờ đêm, làm tôi hoảng lên không biết có chuyện gì? Tôi điện về trong lúc họ đang chạy xe về hướng Nha Trang, và biết được quyết định bất ngờ của anh trong việc đi tìm hài cốt. Tôi chưa biết miền trung, nhưng theo thông tin báo chí thì biết ngoài trung vừa trãi qua cơn lũ lụt không nhỏ, nhất là vùng Bình Định. Tôi lo lắng trong lòng nhưng không dám nói lời tiêu cực nào, chỉ biết khuyên anh mọi việc nên thận trọng mà thôi.

Tôi dài dòng câu chuyện, chỉ để cung cấp những thông tin có thể là quan trọng cho bạn đọc, cũng nên cho biết, khi đi Nha Trang lần này, ông xã tôi chỉ có trên mình duy nhất một bộ đồ là quần “bò” và áo thun đơn giản, chân mang dép không đi giày, lại còn mang theo một cái bịch nylon để đựng bàn chải đánh răng. Tất cả chỉ có vậy! Trong một website nào đó mà trước đây tôi có đọc qua, đi tìm hài cốt không được tiêu xài phung phí, không được ở khách sạn sao, không được than van cực khổ v.v… Phải chăng cái quyết định bất ngờ cùng tác phong bụi đời đó đã một phần giúp cho ông xã tôi trong chuyến đi không định trước này? Về đến Nha Trang là 8 giờ đêm, ăn cơm tối với gia đình bà chị họ xong, ông xã lại “nhá” máy cho tôi, tôi vội vàng điện về, tưởng là chuyện gì quan trọng, anh chỉ muốn báo tin của anh, và anh cho hay 4 giờ sáng sẽ dậy sớm và chạy nhanh cho kiệp giờ hẹn ông Năm Chiến. Tất cả họ 3 người không đổi, đến huyện Hoài Nhơn lúc 9 giờ sáng, sớm hơn giờ hẹn 1 tiếng đồng hồ, họ đến một quán ăn và điện báo tin cho Năm Chiến. Khoảng hơn 10 giờ thì Năm Chiến từ Quảng Nam vào đến. Họ cùng ra chợ mua hoa quả, tiền vàng bạc, nhan đèn và những vật dụng linh tinh khác mà ông Năm Chiến yêu cầu. Họ hỏi thăm và tìm đến được hiện trường. Ông Năm Chiến dùng hai cây gọi là cảm xạ, hinh chữ L xếp lại và nắm trong một bàn tay, đến hiện trường ông Năm Chiến dùng cây cảm xạ và bàn chân rà dưới đất và báo ngoài 2 cái Mã có người nhận, còn có 3 cái mã đã bị sang bằng! Trước khi ông xã tôi đến thì nơi đó đã xảy ra một cơn lũ lụt lớn, nước ngập lên đến 2 mét. Sau khi xác định vị trí của những cái mã vô thừa nhận, ông Năm Chiến bắt đầu cầu nguyện. Sau khi cầu nguyện, ông ta đến một chỗ vắng, hai tay để lên trán tập trung suy nghĩ hay cầu nguyện thêm điều gì đó, xong ông ta đứng dậy và bước đi như có người âm dẫn lối (tôi xem lại đoạn phim này cũng lấy làm lạ), ông ta đi đến cái Mã nằm giữa những cái mã đặt tay lên mã và nói:
– Ông chú này rất cao lớn, da trắng và rất khôi ngô! (thông tin này chính xác).
sau đó ông ta nhìn chồng tôi và nói:
– Anh là trưởng nam, sao anh chẳng giống ông chú này chút nào hết vậy? Có giống chăng là cái trán mà thôi! (thông tin này chuẩn xác).
Ông xã tôi xen vào:
– Nếu là Ba thì Ba cho con biết điều gì quan trọng để con xác định đây chính là Ba.
Ông Năm Chiến im lặng và cúi đầu xuống cái mã không nói! (điều này cũng lạ), sau đó ông Năm Chiến trả lời vu vơ:
– Trong người ba có mang theo nhiều vàng bạc, nhưng người chôn cất đã lấy hết rồi, nhưng đừng nói cho ai biết việc này, vì không có lợi gì cả!
Sau đó ông ta tiếp:
– Ông chú này muốn khi đưa hài cốt đi thì chính người trưởng nam đưa đi. (thông tin này không có ý nghĩa gì hết).
Một hồi lâu ông ta lại nói:
– Ông chú này rất giận bà Thím, vì bà Thím có điều thất hứa với ông chú. Ông chú này mất lúc 2 giờ chiều ngày rằm tháng 3 AL sau khi thất thủ, dẫn quân chạy qua được bờ sông thì bị trúng đạn mất ngay bờ sông.

Sau đó ông yêu cầu gieo quẻ xem ông chú có chấp nhận đào sơ để lấy mẫu xương cho mục đích xét nghiệm DNA hay không. Chồng tôi gieo quẻ 4 lần và được thuận 4 lần! Ông Năm Chiến còn xác định được đầu và chân của hài cốt nằm như thế nào, góc độ làm sao, ông ta nói đến đâu thì những người trong số đi tìm hài cốt lấy cây làm dấu đến đó. Khi khai quật dưới phần chân thì thấy đôi vớ còn nguyên, ông xã tôi quyết định lấy 1 chiếc vớ lên, ông Năm Chiến sờ vào trong chiếc vớ thì báo là xương đã mục nát, nhưng vẫn có thể dùng để thử nghiệm DNA được. Sau đó họ cho người đấp cao ngôi mộ theo hình dáng mà ông Năm Chiến đã mô tả. Trước khi ra xe về, anh longnguyenquang đã đo đạt từ bờ sông đến ngôi mộ là khoảng 40 mét! Bọn họ lên đường đi Qui Nhơn, thành phố hơn 80 km nằm về phái nam huyện Hoài Nhơn. Khi đến khách sạn để ngủ, 3 người họ bàn bạc sự việc trong ngày và sáng sớm hôm sau điện vào saigon để tìm chỗ thử nghiệm DNA. Không có một cơ quan hay bệnh viện nào có đủ khả năng để làm việc này. Họ thất vọng và dùng kéo cắt chiếc vớ ra xem xương còn được bao nhiêu. Khi cắt chiếc vớ ra chỉ thấy toàn đất đen, không có chút xương nào, nếu có cũng đã rã mục thành đất đen cả rồi! Họ cảm thấy thất vọng và điện cho Năm Chiến, sau khi trao đổi với Năm Chiến họ quyết định chạy xe ngược về hiện trường để khai quật hài cốt xem thật hư làm sao! Họ đến hiện trường lúc 11 giờ trưa và bắt đầu khai quật toàn diện…

Một quyết định đúng

Khi trở lại hiện trường, 3 người họ tập hợp nhiều người hổ trợ việc khai quật, trước hết là nhan đèn để cúng vái thần linh và vong linh của ông thân. Ông xã tôi, chỉ bằng tấm lòng thành là chính, chứ không có người hướng dẫn lễ nghi. Sau khi xin phép thần linh, ông xã tôi là người khởi động đầu tiên trong việc khai quật, sau đó giao cho những người hổ trợ công việc chuyên môn này. Đào chừng 1 mét thì thấy có một tấm vải dù, ông xã tôi nói đó là chiếc võng của quân nhân thời đó, nhưng chỉ toàn là đất đen. Mang chiếc võng lên khỏi “huyệt mã”, họ tiếp tục cẩn thận đào sâu hơn. LongNguyenQuang phát hiện có một đoạn xương sống in rõ trên đất, ông xã tôi và LNQ dùng tay bới nhẹ, xương đã rã mục, nhẹ nhàng nhặt từng miếng xương đặt lên một miếng vải, rồi tiếp tục đào nhưng không phát hiện thêm. Bọn họ bắt đầu thắc mắc về thực tế này. Tại sao chỉ có một đoạn xương sống ngắn như vậy? Rồi họ nhảy lên khỏi huyệt mã, tìm kiếm cẩn thận hơn trong miếng vải dù. Lẫn trong đất đen là những mẫu xương màu đen đã mục và rất nhỏ, chỉ lớn hơn hạt gạo một chút. Một cuộc phân tích lại được bắt đầu!

Người chôn đã dùng chiếc võng gói xác và ném xuống hố, chiếc võng có thể bị rách một đoạn và xương sống đã lòi ra ngoài đất. Đoạn xương sống này in trên đất rất rõ nét. Không có một dấu tích hoặc một kỷ vật nào khác! Vừa khai quật xong thì trời đổ cơn mưa! Bọn họ vội vàng thu gom lại và bỏ tất cả phần “đất đen” trong tấm vải dù vào cái quách 80 cm, như một quan tài nhỏ của trẻ con, một phần nhỏ xương, những mẫu xương tốt nhất thì cất riêng dành cho việc thử nghiệm DNA. Ngay lúc đó thì người anh rể của chồng tôi từ Nha Trang gọi ra hỏi thăm tin tức, và nhắn nhủ: phải dùng xe nhà để đưa cậu vào saigon, không được kiêng cử mà thuê xe ngoài!

Bọn họ kính cẩn van vái rồi đưa cái quách ra xe nhà. Dừng lại một quán ăn ăn tối, trong bữa ăn tối đó có để một chén cơm cho người khuất mặt. Họ đến một khách sạn địa phương ngủ vì trời đã tối và mưa càng lúc càng lớn. Cái quách vẫn để ngoài xe và không tiện nhan khói, tất cả họ chỉ cầu nguyện van vái bằng tấm lòng.

Có một việc cũng khá ly kỳ mà ông xã kể lại và lấy làm quan trọng. Trước khi trở lại hiện trường, LongNguyenQuang có gieo quẻ Kinh Dịch, ý nghĩa của quẻ là: NÚI CHÌM TRONG ĐẤT! Khi đã khai quật và cái đêm ở nhà trọ để ngủ, họ lại gieo quẻ một lần nữa, ông xã không nhớ rõ tên quẻ lần này là gì, nhưng ý nghĩa là: CHUYỆN ĐÃ LỘ THIÊN.

Sáng hôm sau họ ăn sáng ở một quán ăn địa phương rồi thẳng tiến saigon. Trên đường đi, anh rể họ phone nhiều lần và yêu cầu ghé ngang công trường mà công ty anh ấy đang xây dựng để anh ta ra chào đón ông thân. Khi đến công trình, anh rể ra mở cửa xe ôm cái quách mà van vái. Con xin chào cậu, cậu sống khôn thác thiêng, phù hộ cho gia đình bình yên, con cháu làm ăn trôi chảy. Ông anh rể này ở tuổi trung niên, người miền bắc, là cựu sĩ quan của quân đội miền bắc VN. Hành động này của ông anh rể đã làm ông xã tôi rất cảm động.

Sau đó họ thẳng tiến đến saigon, mỗi trạm dừng chân để ăn uống đều có một chén cơm cho người khuất mặt. Về đến saigon là 9 giờ đêm, tất cả con cháu, gồm một số cháu nội ngoại, em gái của ông xã và chồng, em bà con của ông xã tiếp đón tại một cái đình có nhà cốt. Cả gia đình làm lễ cúng vái trước khi đưa vào nhà cốt. Có một người trong số bà con thắc mắc: Chưa xét nghiệm DNA sao biết chắc là ông thân của anh? Chồng tôi đơn giản trả lời: Qua quá trình tìm kiếm linh cảm cho biết đây chính là ông thân. Hãy bắt đầu từ câu chuyện đi Hà Nội đến hôm nay rồi nối kết lại thì sẽ rõ! Tuy nhiên, dù không phải là ông thân, thì đây là người có duyên, chúng ta vẫn tìm nơi cải táng thật tốt, rồi bắt đầu một cuộc tìm kiếm khác! Hai ngày sau ông Năm Chiến đến saigon, và ghé lại đình để thăm hài cốt. Ông ta rất tự tin khẳng định đúng người. Cùng hôm đó ông xã tôi bắt đầu công việc tìm đất để cải táng. Việc tìm đất mất gần 1 tuần, và cái ngày mà ông Năm Chiến xem để cải táng cũng đã gần kề, và cái ngày đó lại là ngày sau khi ông xã tôi rời VN đúng với lịch trình. Ông xã tôi giao trách nhiệm cải táng cho cô em gái ở VN. Nói đến việc tìm đất, ông xã tôi thường điện về để tham khảo ý kiến của tôi. Nào là đất ở chùa, nào là đất có huyệt kết ở Tây Ninh, Long Khánh v.v…Cuối cùng ông xã tôi quyết định dùng miếng đất mà chúng tôi đã mua cách đây 6 năm ở ngoại ô saigon làm nơi cải táng, ông xã đã cắt ra 350 mét vuông đất để làm vườn hoa tưởng niệm. Công việc của ông xã tôi tưởng chỉ dừng ở đó, anh ta nghĩ ngơi 1 ngày sau khi đã quyết định, chờ đến hôm sau nữa sẽ lên đường về Mỹ. Trước khi lên đường anh ta sắp xếp mọi việc thật chu đáo. Đên ngày lên đường rời VN, anh cho xe lên đình để lấy mẫu xương mang về Mỹ xét nghiệm, lúc đó tôi từ Mỹ điên về báo tin là không thể mang mẫu xương theo được, vì lời khuyên của một người bạn Mỹ rất thân với vợ chồng tôi, người Mỹ này là cựu sĩ quan của quân đội Mỹ tham chiến tại VN, ông ta hiện đang làm thẩm phán tại tiểu bang chúng tôi đang ở. Ông ta cũng liên lạc với bộ quốc phòng Mỹ để xin hổ trợ trong việc xét nghiệm. Theo lời ông ta, ông xã tôi phải xin một giấy phép của Lãnh Sự Quán Mỹ để mang mẫu xương về Mỹ an toàn. Thủ tục của Lãnh Sự Quán trăm phần phức tạp, nên ông xã tôi phải để lại mẫu xương mà chờ giấy phép. Đang chuẩn bị lên đường thì ông xã tôi phát hiện vé máy bay đã trể giờ!!! Ông xã tôi điện về Mỹ báo tin, và phải đến phòng vé đổi vé, cuối cùng phải bất đắc dĩ ở lại 6 ngày. Phải chăng vong linh của ông thân lại muốn chính ông xã tôi là người cải táng?

Vườn Hoa và căn nhà có Ma Nữ

Ông xã tôi ở lại VN để hoàn tất công đoạn cải táng ông Thân. Sau đó anh lại đi Nha Trang để thăm và cám ơn gia đình bà chị họ đã hổ trợ tích cực cho công việc của anh. Khi đến Nha Trang bà chị họ cho bắt một con reo rừng để thịt thiết đãi anh và LongNguyenQuang. Sau 2 ngày ở Nha Trang, ông xã tôi định lấy máy bay về saigon, nhưng bà chị lại không cho và yêu cầu tài xế đưa về tận nơi. Do đó anh bạn tài xế này luôn luôn có mặt với chồng tôi trong suốt thời gian anh ta ở VN, từ khi đến Tân Sơn Nhất đến khi rời Tân Sơn Nhất về lại Hoa Kỳ. Một phần xương mẫu còn để lại VN chờ giấy phép của Lãnh Sự Quán Mỹ để đem đi được hợp pháp không cần giấu diếm, nhất là không phải mạo hiểm bị tịch thu hoặc làm mất đi và nhất là mất đi cái tôn nghiêm cần thiết mà ông xã tôi muốn dành cho ông Thân. Những cơ sở có khả năng giám định DNA đã được liên hệ, chỉ còn chờ thời gian ngắn nữa trắng đen sẽ rõ nét. Điều làm ông xã tôi quan tâm hiện nay là 2 hài cốt vô thừa nhận vẫn còn nơi đó. Khi sống họ là cộng sự viên của ông Thân, khi mất đã cùng chia một nơi ở đơn sơ và hung hiểm khi thì nắng cháy khô, khi thì lũ lụt nên ông xã tôi đang có ý định quay về bốc cốt cho họ và đem họ về khu vườn tưởng niệm ở chung với ông Thân, có người góp ý là nên, cũng có người góp ý là đừng, nhưng về mặt nhân bản có lẽ là nên, bản thân tôi hổ trợ cho ý kiến này.

Khi ông Năm Chiến đến saigon, ông cậu chồng tôi có mời đến nhà để xem, vỉ có những hiện tượng lạ thường xảy ra cho khách đến nhà ở lại. Đặc biệt, người bạn là tài xế của ông anh họ, trong suốt thời gian ở đó đã phát hiện nhiều việc khó tin. Ông Năm Chiến vẫn 2 cái cây cảm xạ đó, xác định nhà có hài cốt và định phương hài cốt đó nằm ở đâu và nằm theo hướng thế nào. Hài cốt này là nữ, đã mất hơn 30 năm. Nhà rộng hơn 8 mét chiều ngang, nhà xây giống như hai căn mà bên trong không có vách ngăn, cái hài cốt đó nằm ngay đường ra vô của một bên thường dùng làm chỗ đậu xe 4 bánh. Sau đó ông Năm Chiến hẹn ngày khai quật, ông xã tôi bên này cũng hồi họp đợi tin. Khi đến ngày khai quật, trong đầu ông cậu nghĩ rằng sẽ đào lên được nguyên bộ hài cốt, tuy nhiên, khi đào lên, xương cốt đã mục rữa, chỉ còn ít xương sọ và một số răng mà thôi. Ông cậu bán tín bán nghi, đi tìm cục xương heo trong thùng rác và yêu cầu ông Năm Chiến thử nghiệm cây cảm xạ xem có động tĩnh gì không, cây cảm xạ trong trường hợp này trở thành vô tri! Nhưng nếu có ai nghi ngờ thì vẫn cho rằng ông Năm Chiến có thể chủ động để cây cảm xạ di động hoặc đứng yên. Tin hay không tin? Khó có quyết định hợp lý được, nhưng lý là gì? Thường lý hay âm lý, thiên lý? Con người khi đứng trên hệ thống suy lý nào thì câu chuyện cũng có thể được suy theo dựa vào cái hệ thống đó. Ông xã tôi khuyên nên tin, và cần nên làm những việc cần thiết sau đó, như bốc “mộ”, hoặc đi cải táng hoặc gởi ở chùa, và rồi còn phải cầu siêu. Nếu như sự việc sai thi việc làm đó cũng vô hại, nếu có hại cũng chỉ hại tí xíu cho cái túi tiền mà thôi, không đáng kể. Nhưng nếu sự việc đúng như vậy thì lương tâm khó mà yên ổn. Ông cậu đã tiếp nhận lời khuyên của ông xã tôi một cách nghiêm chỉnh, và cái hài cốt còn lại đó được gởi lên chùa, được sư về đọc kinh cầu siêu.

Câu chuyện có thể tạm ngừng ở đây. Cái kết quả cuối cùng về việc tìm mộ ông Thân sẽ được thông báo cho bạn đọc khi đã có kết quả giám định DNA. Ở đây tôi xin được nghe ý kiến của bạn đọc về ý định bốc những hài cốt còn lại ở ven sông để di dời về vườn hoa tưởng niệm của ông Thân. Vườn hoa tưởng niệm đó sẽ được xây dựng mỹ thuật với sự góp mặt của nhiều “nghệ nhân” saigon. Tôi đang hy vọng kết quả DNA sẽ là một kết quả lạc quan. Nếu không ông xã tôi sẽ tiếp tục một cuộc tìm kiếm khác bằng tấm lòng kiên trì và tình thương sâu đậm cho người cha quá cố này.

TAMTHUC

Comment