Một số sự kiện dường như đi ngược lại tất cả dự tính của chúng ta. Liệu những sự kiện này thực sự chỉ là ngẫu nhiên, hay chúng là những dấu hiệu của một sắp đặt to lớn hơn? Dưới đây là một số câu chuyện cá nhân đáng kinh ngạc và một số trường hợp “trùng hợp” nổi tiếng.
Các câu chuyện cá nhân được kể lại trên mạng xã hội Quora and Reddit.
1. Trong số tất cả những bốt điện thoại công cộng ở Pháp…
Vợ tôi và em trai cô ấy du lịch châu Âu vào mùa Xuân năm 1986. Lúc đó tôi đang ở nhà làm việc tại California, Mỹ.
Tôi biết hành trình của họ, nhưng không biết chính xác họ đang ở đâu. [Tôi] đã không nói chuyện với họ trong một vài ngày. [Tôi] cảm thấy buồn chán nên đã gọi tới tổng đài điện thoại nước ngoài và yêu cầu người điều hành kết nối tới một bốt điện thoại công cộng bên ngoài vườn hoa Monet ở Giverny [Pháp].
Sau khoảng 15 tiếng chuông, cuối cùng cũng có người nhấc điện thoại. Và đó chính là vợ tôi. Không cần phải nói, điều đó đã khiến cả hai chúng tôi kinh ngạc.
Bốt điện thoại. (Ảnh: Shutterstock)
2. Mối liên hệ bí ẩn giữa các gia đình
Khoảng sáu năm trước, gia đình tôi đến San Diego du lịch. Khi đến đó, chúng tôi kết bạn với một gia đình gồm hai cha mẹ nhỏ nhắn và đứa con trai tuổi thiếu niên, cậu ta có dáng vóc trung bình. Chúng tôi đã đi với họ vài giờ đồng hồ, rồi sau đó chia tay.
Bốn năm trước, gia đình tôi du lịch trên một du thuyền Alaska. Chúng tôi đã ăn tối vào ngày thứ ba, và các bạn có biết ai đang ngồi ở bàn bên cạnh chúng tôi không?
TAMTHUCStalin bỏ ngoài tai truyền thuyết này và ông đã cho mở quan tài vào ngày 19/6/1941. Ngày 21/6, Stalin hay tin Đức đang chuẩn bị xâm lược Liên Xô vào bình minh ngày kế tiếp.
Công trình tưởng niệm Thiếp Mộc Nhi. (Ảnh: Shutterstock)
4. Các dấu hiệu lạ trước ngày 11/9
Georgia, tháng 8 năm 2001: Lúc đó tôi mười tuổi, và tôi chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp hoặc những điều mê tín; Tôi là một cậu bé mười tuổi chỉ biết đến chơi đùa.
Tôi không giỡn chơi với bạn về việc này đâu. Là vì trong toàn bộ tháng đó, mỗi lần tôi nhìn vào đồng hồ để xem giờ thì nó luôn luôn chỉ 9:11 (khoảng đến lần thứ 20 thì tôi bắt đầu tạo ra một trò chơi về điều này).
Hiện tượng này diễn ra liên tục cho đến ngày 11/9.
Khi xem tin tức ở trường vào buổi sáng ngày [11/9], những đứa trẻ khác thì ngồi ở bàn và khóc lóc; còn tôi cũng ngồi ở bàn, nhưng lại nghĩ tới những điều khác. Tôi nắm chặt lấy bàn bằng cả hai tay, hai mắt lồi ra, túa mồ hôi đầm đìa, cố gắng để không lên cơn đau tim, những ý niệm về bản thân là một nhà tiên tri không ngừng xuất hiện trong tâm trí.
5. Đúng bài hát đó, đúng nơi, đúng lúc
Tôi cùng vài người bạn đang ở trong một nhà hàng giá rẻ để kiếm một bữa ăn nhanh. Tôi ăn xong trước họ nên đi xuống lầu đợi họ bên ngoài. Tôi ngân nga một ca khúc Thổ Nhĩ Kỳ khi đang đi xuống cầu thang. Tôi đâm vào một ai đó khi miệng vẫn hát. Tôi nói lời xin lỗi, và thấy người đó mỉm cười, rồi nhận ra anh ta chính là tác giả kiêm ca sỹ của bài hát mà tôi đang hát.
Tôi chưa từng đến nhà hàng đó trước đây. Nó không phải là loại nhà hàng mà những người nổi tiếng thường lưu đến. Tôi hầu như chưa từng hát thành tiếng, [và] thậm chí nếu có [hát] thì tôi cũng dừng lại nếu có ai đó đến gần. Dù sao, tất cả những chuyện xảy ra cùng một lúc vào hôm đó đã làm cả hai chúng tôi bật cười.
Câu chuyện được chia sẻ trên Quora.com
6. Anh trai kẻ sát hại Abraham Lincoln cứu mạng con trai của ông
Tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ Abraham Lincoln. (Ảnh: Wikimedia)
Edwin Booth đã cứu Robert Todd Lincoln, con trai Abraham Lincoln, thoát khỏi cái chết từ một đoàn tàu. Cậu bé đã ngã xuống sân ga ở New Jersey, và Booth kéo cậu lên một cách an toàn. Không lâu sau sự kiện này, em trai của Booth, John Wilkes Booth, đã sát hại Abraham Lincoln.
Robert Lincoln đã mô tả sự việc trên trong một bức thư năm 1909 gửi tới Richard Gilder Watson, một biên tập viên tạp chí Century (Thế Kỷ). Bức thư được đăng trong một cuốn sách của William E. Barton với tiêu đề “Ca-ta-lô về Abraham Lincoln” (Catalogue of Lincolniana): “Sự việc xảy ra vào lúc tối muộn, một nhóm hành khách mua vé giường nằm từ người bán vé đang đứng trên sân ga tại cửa vào toa tàu. Sân ga có chiều cao tầm bằng nền toa tàu, và tất nhiên có một khe hẹp giữa sân ga và thân toa tàu. Có khá nhiều người, và đột nhiên tôi bị đẩy về phía thân toa tàu khi đang đợi đến lượt mình. Trong tình huống đó, đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh, và theo dòng chuyển động tôi bị trượt chân và đổ người vào khoảng không. Bản thân cảm thấy khá bất lực. Đúng lúc này có ai đó túm lấy cổ áo và kéo tôi lên vị trí an toàn trên sân ga. Khi định quay sang cảm ơn vị ân nhân, tôi nhận ra đó là Edwin Booth, một khuôn mặt mà tôi đương nhiên biết rõ (Edwin Booth là một diễn viên kịch nổi tiếng lúc bấy giờ). Tôi đã bày tỏ sự cảm kích với ông, và gọi ông bằng tên riêng.
Nguồn:http://www.daikynguyenvn.com/khoa-hoc-cong-nghe/13-su-kien-trung-hop-ky-la-co-the-khien-ban-tin-vao-dinh-menh.html