Địa ngục theo cách nhìn của Phật giáo rất khác so với các tôn giáo khác, chúng sinh khi tái sinh vào địa ngục không phải do sự phán xét thần thánh của thần linh, và thời gian ở trong địa ngục không kéo dài vô tận, mặc dù vậy, thời gian đó thường là rất lâu.
Việc tái sinh vào cõi địa ngục (cũng như các cõi khác) phụ thuộc hoàn toàn vào nghiệp quá khứ của chúng sinh đó, và một khi đã trả hết các quả có liên quan, chúng sinh sẽ tái sinh vào cõi khác cao hơn.
Địa ngục được phân thành nhiều tầng, khác nhau về mức độ đày đọa. Con người không thể nhìn thấy chúng sinh trong địa ngục. Hiện nay, có nhiều mô tả khác nhau về sự phân chia các tầng cũng như hình thức đau khổ ở các tầng. Bản mô tả phổ biến nhất là bao gồm 8 tầng địa ngục lạnh và 8 tầng địa ngục nóng.
Những biểu hiện sẽ như sau:
– Có người trước khi chết, đưa hai tay lên qườ quạng trên hư không.
– Có người trước khi chết, kêu gào la khóc.
– Có người trước khi chết, đi đại tiểu tiện ra ngoài mà không hay không biết.
– Có người trước khi chết, hai mắt nhắm lại không dám mở ra.
– Có người trước khi chết, thường xoay mặt vào vách, hoặc úp mặt xuống giường.
– Có người trước khi chết, cố nằm nghiêng mà ăn, mình mẩy, miệng mồm hôi hám.
– Có người trước khi chết, hai chân run rẩy, sống mũi siêu vẹo.
– Có người trước khi chết, hai mắt đỏ ngầu.
– Có người trước khi chết, thân hình co rút lại.
Khi đó, hơi lạnh từ trên đầu xuống đến bàn chân người bệnh, rồi hơi ấm trụ nơi bàn chân. Trường hợp đó, ta biết người này sẽ đọa vào cảnh giới địa ngục xấu ác.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/L%E1%BB%A5c_%C4%91%E1%BA%A1o_lu%C3%A2n_h%E1%BB%93i
TAMTHUC