Ma Phương :: Tinh Hoa Đông Phương
nhung-dua-tre-biet-duoc-nhung-thu-chung-chua-tung-hoc-tai-sao Những đứa trẻ biết được những thứ chúng chưa từng học – tại sao?
Sunday, 10/05/2015 10:00 am

Ma Phương :: Tinh Hoa Đông Phương

Khi lên 7, thần đồng nhỏ tuổi Randy đã đột nhiên có một lời tuyên bố như sau:

“Chân lý là lời của Chúa. Những người được Chúa hỏi phải trả lời. Những người không trả lời câu hỏi của Chúa sẽ sợ hãi trước cái chết của họ. Những người trả lời Chúa sẽ tự mở ra cho mình một cuộc sống mới. Chân lý là lời của Chúa”.

Khi được mẹ hỏi liệu có phải cậu có nhớ đoạn văn từ quyển sách nào đó cậu đã từng đọc hay không, Randy trả lời không, rằng cậu chưa từng đọc nó ở bất cứ đâu. Bối rối và ngạc nhiên, mẹ cậu đã chép lại từng từ một trong đoạn trên. Nhà nghiên cứu David Henry Feldman thuộc trường Đại học Tufts đã kể lại trường hợp này trong nghiên cứu mở rộng về 6 đứa trẻ thiên tài có tựa đề “Nature’s Gambit” (Tạm dịch: Nước cờ của tự nhiên).

Một bài diễn thuyết “từ trên trời rơi xuống” khác đã được trình bày trước mặt nhà tâm lý học Joseph Chilton Pearce từ miệng đứa con trai 5 tuổi của ông. Ông Pearce hồi đó giảng dạy bộ môn nhân văn tại trường đại học, ông rất ham mê thần học và trường phái tâm lý học của Carl Jung. Một buổi sáng tại nhà, khi ông đang chuẩn bị cho một lớp học buổi sớm, thì đứa con trai của ông bước vào phòng, ngồi trên gờ giường, và tuôn ra một bài diễn giảng về bản chất của Chúa và nhân loại trong vòng 20 phút. Pearce nhớ lại, con trai ông “đã nói những câu hoàn hảo, chỉnh chu, với một chất giọng đều đều, mà không hề ngắt quãng hay hấp tấp”.

Pearce nhớ lại, con trai ông “…đã nói những câu hoàn hảo, chỉnh chu, với một chất giọng đều đều, mà không hề ngắt quãng hay hấp tấp”.

“Cháu sử dụng những thuật ngữ thần học phức tạp và dường như đã bảo với tôi mọi thứ cần biết. Khi nghe cháu nói, tôi đã chấn động và dựng tóc gáy; tôi nổi da gà, và cuối cùng, nước mắt chảy dài xuống gương mặt tôi. Tôi đang ở giữa một hiện tượng kỳ quái không thể giải thích. Chuyến xe buýt đến trường tiểu học của cháu đã đến, còi bắt đầu kêu, và cháu đứng dậy rồi rời đi. Tôi đã mất bình tĩnh và vì thế đến lớp muộn. Điều tôi vừa trải nghiệm thật đáng kinh ngạc, nhưng quá rộng lớn và vượt qua bất kỳ khái niệm nào tôi từng biết cho đến thời điểm đó. Sự chênh lệch (trong kiến thức) lớn đến nỗi tôi hầu như không thể nhớ lại bất kỳ chi tiết nào, gần như chỉ chút ít về nội dung khái quát mà cháu trình bày… Cháu không lấy tài liệu từ tôi. Tôi chưa từng biết về bất cứ thứ gì như cháu mô tả, mà ít ra cũng phải đến giữa độ tuổi ngũ tuần tối mới có thể biết được những kiến thức như thế”.

Cuối ngày hôm đó, khi từ trường về nhà, cháu không nhớ lại được gì về sự kiện trên.

Bé Moriah, 2 tuổi rưỡi, đang ở trường thì đột nhiên chạy đến chỗ các giáo viên, và “khóc thương cho những đứa con của cháu và khẩn thiết cầu xin chúng tôi tìm ra chúng”, theo lời kể của mẹ cháu. Đây là một ghi chép của tiến sĩ Joy Navan, giáo sư danh dự của trường Đại học Murray State, người đã nghiên cứu về những đứa trẻ thiên tài.

Mẹ của Moriah nói tiếp:

“Điều này vẫn tiếp diễn trong khoảng một vài tuần … Trong mỗi lần cháu sẽ cố gắng bảo chúng tôi thêm những điều cần phải biết để tìm ra những đứa trẻ. Cháu nói ra tên của ngôi làng ở Pháp nơi cháu đã sống và miêu tả kho thóc hình tròn nơi cháu nuôi dưỡng ‘những chú ngựa lửa’. Chúng tôi cảm thấy cháu thật sự tin rằng nếu cháu miêu tả vị trí của chúng thì chúng tôi sẽ có thể tìm ra chúng… cháu đã gọi tên 5 đứa trẻ – hai trai và ba gái… Nếu Moriah không tỏ ra quẫn trí và đau buồn rõ ràng như vậy, chúng tôi sẽ không để ý về việc cháu nói đã từng có những đứa con. Nhưng, do nỗi buồn và cảm xúc rất chân thực của cháu, chúng tôi biết phải có điều gì đó ở đây. Trong khoảng thời gian đó Moriah cũng miêu tả về việc qua đời của mình. Tôi nghĩ cháu không biết gì nhiều về điều cuối cùng vì nó khá mờ nhạt; cháu nói cháu đang đi đường trên một cỗ xe thì đâm vào một tảng đá và bị hất ra khỏi con đường”.

Nguồn:http://www.daikynguyenvn.com/khoa-hoc-cong-nghe/nhung-dua-tre-biet-duoc-nhung-thu-chung-chua-tung-hoc-tai-sao.html