Lợi ích vật chất luôn là thứ khiến người thường tổn hao tâm trí, tranh tranh đoạt đoạt. Có kẻ vì lợi mà làm không biết bao chuyện xấu, trái luân thường, nghịch đạo lý.
Câu chuyện nhỏ dưới đây cho ta thấy rõ vì lợi mà con người ta trở nên tha hóa ra sao.
Chuyện kể rằng, vào thời Xuân Thu (722 – 481), ở nước Tống có người đánh mất một cái áo thâm. Anh ta hớt hải ra đường tìm. Thấy một người đàn bà mặc áo thâm, anh ta tiến tới, bèn níu lại đòi rằng: “Tôi vừa mất một cái áo thâm. Chị phải đền trả tôi cái này!”. Rồi cứ thế, anh ta giữ chặt cái áo không chịu buông tay.
Người đàn bà nọ cự lại: “Ông mất cái áo nào, tôi biết đấy là đâu. Đây là áo của tôi, chính tay tôi may ra”.
Nhưng anh kia vẫn khăng khăng: “Chị cứ phải đền trả áo cho tôi. Cái áo thâm tôi mất rất dày, cái áo thâm chị mặc thì mỏng. Lấy áo thâm mỏng của chị đền cái áo thâm dày cho tôi, còn phải nói lôi thôi gì nữa!”.
Lời bình:
Khi mối lợi bị đụng chạm, tổn hại, nhiều người thường có phản ứng như kẻ mất áo trong truyện trên. Mất áo chạy ra đường tìm phỏng có thấy? Thấy lợi ích bị tổn hao, lại chỉ chăm chăm tìm xem kẻ nào đã hại mình mà không tự hướng nội, xem thử mình đã làm gì sai để phải chịu nghịch cảnh. Chẳng phải là quá ấu trĩ sao?
TAMTHUC Nguồn:http://www.daikynguyenvn.com/van-hoa/vi-loi-nho-bo-dao-nghia.html