Ma Phương :: Tinh Hoa Đông Phương
am-trach-va-su-hung-suy-cua-con-chau Âm Trạch Và Sự Hưng Suy Của Con Cháu
Wednesday, 19/06/2013 10:00 am

Ma Phương :: Tinh Hoa Đông Phương

Nói về Phong Thủy – Kinh Dịch hiện nay chúng ta đã có được nhiều cái nhìn khá khách quan và bao dung. Cũng chính vì thế mà Phong Thủy đã được trả lại cho nó một giá trị đích thực trong cuộc sống, cũng vì thế mà nhiều điều mê tín núp dưới danh nghĩa của Phong Thủy Học đã được loại bỏ.

Tuy nhiên hầu hết các tài liệu ngày nay chỉ nói đến Dương Trạch, còn một bộ phận của Phong Thủy Âm Trạch hầu như không được nhắc đến hoặc nói đến một cách mập mờ. Bởi vì đây xét cho cùng vẫn là vấn đề nhạy cảm….

Tuy nhiên càng ít nhắc tới thì đôi khi chúng ta lại tạo điều kiện cho bóng tối phủ dần lên các học thuật được nghiên cứu lâu đời, tạo điều kiện cho mê tín dị đoan phát sinh. Với tâm huyết về những giá trị nhân văn của Cha Ông truyền lại, loại bỏ những cái rườm rà mê tín hoang đường, lấy những nét tinh hoa cái gì là học thuật chân chính trả về đúng chỗ của nó, chúng tôi dần dần sẽ đưa tới các bạn những tài liệu sưu tầm được để cùng khảo cứu

Người xưa cho rằng nếu chôn táng thân nhân vào đúng Chân Long Đích Huyệt thì có thể giành được thiên hạ. Vấn đề đó có thể hiểu rõ là sau khi mai táng, Chân Khí của người đã mất hội với Huyệt Khí tạo thành Sinh Khí, thông qua Âm Dương giao lưu hình thành đường lối, ảnh hưởng trong sâu thẳm, lảng vảng xung quanh vận khí của người thân. Hai Khí Âm Dương sóng đôi, thở ra tạo thành gió, bay lên tạo thành mây, rơi xuống mà thành mưa móc, chảy trên mặt đất mà thành Sinh Khí. Sinh Khí đi trên mặt đất, khi sinh phát thì nuôi dưỡng vạn vật.

Người Xưa Cho Rằng Có Chôn Táng Thân Nhân Vào Đúng Chân Long Đích Huyệt Thì Có Thể Giành Được Thiên Hạ Làm Bậc Cao Quý
Con người là do tinh cha huyết mẹ kết lại mà thành, cho nên bàn thân mình là tinh hoa của hai khí Âm Dương. Mỗi người khi sống là hai khí Âm Dương hoạt động nơi toàn thân, khi mất rồi thịt da tiêu hết, hai khí Âm Dương không hề tiêu mất. Khí tụ nơi xương, xương người quá vãng không mất, cho nên khí của họ vẫn hoạt động. Khi hạ táng, cần nhất tìm nơi âm trạch có Sinh Khí, làm cho Sinh Khí kết hợp với hai Khí Âm Dương tồn lưu trong cốt, bảo hộ cho thân nhân đang sống.

Kinh Thư nói: “Người mất rồi có Khí, Khí có thể cảm ứng, ảnh hưởng đến mọi người.” thế nên sự cảm ứng giữa người sống và người đã khuất là có căn cứ thực sự. Ví như vào đời nhà Hán, quả chuông đồng ở cung Vị Ương kêu thành tiếng, thì núi chỗ đã khai thác đồng để đúc chuông nơi miền tây bị sụp đổ, chính là sự cảm ứng vậy. Lại như vào tiết trời xuân, cây cối bên ngoài đâm chồi khai hoa, thì các hạt lúa mạch để trong nhà cũng nảy mầm. Khí đi trên mặt đất, khi nó vận hành, tùy theo địa thế mà chạy; Khí tụ tập lại, cũng theo địa thế mà dừng chân. Cốt đá nơi núi non thung lũng, sống đất đột khởi nơi bình địa, đều là có Khí vận hành nơi đó.

Trong Kinh Thư có nói: “Khí có gió thổi mà tản mát, gặp chỗ thủy dừng thì đứng tụ“. Người xưa làm cho Khí dừng lại mà không để thất tán, dùng giới thủy hạn chế để cho nó không di chuyển đi mất, cái đó gọi là Phong Thủy. Phép tắc Phong thủy, được nước hàng đầu, có thể tích chứa gió là thứ hai. Tại sao lại nói vậy ? Bởi vì khi nó dừng lại thì lợi ích thịnh đạt lớn, nên đem khí tản mát các nơi mà tụ tập một chỗ. Kinh Thư viết: “Thủy chảy trên mặt đất, gọi là Ngoại Khí.” Ngoại Khí dọc ngang là Giới Thủy, Nội Khí trong đất tự nhiên cũng theo đó mà dừng, nói dừng là ở ý này. Kinh Thư lại nói: Cạn sâu được thừa, Phong Thủy tự thành. Đất là mẹ của Sinh Khí, có đất rồi mới có Khí. Khí là mẹ của Thủy, có Khí rồi mới có Thủy. Cho nên chôn tại nơi khô ráo nóng cạn Khí cần nông, chôn tại nơi đất bằng Khí cần sâu.