Tôi chưa bao nghĩ sẽ có lúc mình sẽ ngồi đây và viết ra bi kịch của mình như một kẻ ủy mị, nhiều chuyện. Từ khi vợ mất, tôi đã phải sống trong bệnh tật với tâm lý nặng nề và sự ghẻ lạnh của các con. Nhưng tôi không dám trách chúng, những gì tôi gánh chịu hôm nay có lẽ chỉ là những quả báo mà tôi đáng được nhận.
Khi tôi ngoại tình, chắc đêm nào cô ấy cũng ngồi bên mâm cơm mà chờ như tôi đang chờ các con lúc này. Mỗi chiều đi chợ nấu ăn cho khẩu vị từng đứa rồi ngồi đợi cho đến khi cơm canh lạnh ngắt vẫn không thấy đứa nào gọi về bảo một tiếng bố đừng đợi cơm. Lúc về, thằng lớn nhìn bố bằng con mắt lạnh lẽo rồi bỏ lên phòng, còn bé em thì bảo không ăn rồi thản nhiên kéo ghế ngồi xem phim.
Nếu là ngày xưa tôi sẽ lấy danh nghĩa làm bố để cho chúng một trận nhưng bây giờ tôi không có đủ tư cách làm điều đó. Tôi biết không phải các con còn sốc vì mẹ mất mà là hận bố và muốn tôi phải nếm cảm giác mà mẹ chúng đã trải qua.
Thật sự tôi không biết tâm trạng của vợ ngày trước lúc chờ đợi là thế này.
Thật sự tôi không biết tâm trạng của vợ ngày trước lúc chờ đợi là thế này. Như tôi chờ các con bây giờ, có lẽ cô ấy đã muốn gọi chồng về nhưng lại sợ phiền công việc của chồng, sợ nhỡ chồng đang đi xe nguy hiểm. Mặc dù đói và buồn nhưng vẫn không dám giận, chỉ mong chồng đi đường bình an vô sự nhanh trở về nhà.
Trong khi đó tôi đang không làm công việc nào, tôi chỉ đưa nhân tình của mình từ nhà hàng đến cửa hàng rồi khách sạn mà thôi. Và cũng như thái độ lạnh nhạt của các con lúc này, hãy theo dõi www.tamthuc.com để đọc tin tâm linh nhé, khi về và nhìn vợ bên mâm cơm tôi chỉ thấy bực mình, muốn gắt gỏng và vì đã no say bên ngoài nên chỉ muốn bỏ lên phòng ngủ. Vợ tôi đã sống trong chờ đợi như thế suốt mười mấy năm qua.
Tôi đã ngoại tình từng ấy năm nhưng chưa bao giờ nghĩ việc mình đang làm là quá sai trái đễn nỗi sẽ có ngày nhận quả báo. Tôi chỉ đơn thuần là muốn vui vẻ với một khoảng trời riêng ngoài vợ ngoài chồng và lúc đâu vào đó sẽ lại quay về với vợ.
Tôi đã muốn làm thế nhưng rốt cuộc lại ngoại tình sâu đậm đến nỗi không có lối thoát. Tôi làm ra tiền nuôi vợ con thì ít mà nuôi bồ nhí thì nhiều. Ngày đó tôi luôn bực mình vì kiểu ăn mặc quê mùa luộm thuộm của vợ và thấy mình thật may mắn khi có một nhân tình rất sành điệu.
Nhưng tôi quên mất một điều là tôi chưa bao giờ bỏ tiền ra tặng vợ một bộ váy áo mà chỉ tặng cho nhân tình. Cái đẹp và cái xấu chẳng qua là do tôi bỏ tiền ra mua lấy cho từng người.
Tôi còn gọi vợ là cái tàu há mồm chỉ biết vòi tiền. Nhưng đến bây giờ tôi mới đủ trưởng thành để hiểu số tiền mà tôi đưa ra cuối cùng lại được đầu tư vào bản thân tôi. Còn vợ tôi cô ấy đã không tiêu đồng nào cho bản thân mình. Vậy mà lúc trước lần nào đưa tiền cho vợ tôi cũng chửi bới rất ác.
Vợ tôi còn là một người rất vị tha. Khi biết tôi ngoại tình, cô ấy đau khổ đến mức suýt nhảy cầu tự tử nhưng lúc biết nhân tình của tôi tống tiền và đòi phá hủy sự nghiệp của tôi, cô ấy lại ra sức bảo vệ chồng. Ngày đó cô ấy đã chấp nhận thế chấp nhà để đủ tiền đưa cho cô gái đó. Nói về sức chịu đựng và lòng vị tha, vợ tôi là một người tuyệt vời nhất.
Bất hạnh lớn nhất của tôi là đã phản bội vợ. Đến khi sáng mắt quay về thì vợ lại ung thư và mất. Cô ấy đã rất bao dung với tôi nhưng cuộc đời lại quá sòng phẳng đến tàn nhẫn. Điều đó càng khiến tôi thấy tội lỗi, các con tôi cũng biết mẹ nó vì đau buồn u uất trong nhiều năm trời nên đổ bệnh. Chỉ có tôi là một người chồng, người bố tệ bạc vì nhân tình phải cầm cố cả nhà của trong khi vợ đau ốm.
Tôi chưa bao giờ mong được các con tha thứ vì chính tôi cũng không bao dung đến mức tha thứ được cho mình.
Tôi chưa bao giờ mong được các con tha thứ vì chính tôi cũng không bao dung đến mức tha thứ được cho mình. Dù phải sống cả đời trong sự dày vò tôi cũng sẽ chấp nhận. Nỗi khổ trong lòng tôi lúc này không so sánh được khoảng thời gian nặng nề mà vợ tôi đã trải qua, và cả số mệnh ngắn ngủi của cô ấy.
Tôi không đủ tư cách để nói đến hai chữ giá như. Chỉ mong những ai đang làm chồng sẽ sống như những người đàn ông có trách nhiệm với gia đình để không ai lặp lại bi kịch của tôi lúc này.
Nguồn: Sưu tầm
TAMTHUC