Bắt đầu câu chuyện, tôi phải kể với mọi người rằng tôi đã từng có một người chồng đẹp trai, đào hoa và rất khéo ăn nói. Cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng như bao người khác, yêu đương rồi kết hôn. Sau khi kết hôn, hai vợ chồng chúng tôi còn trẻ, công việc bình thường, chưa có địa vị nên tài chính không được tính là dư dả. Gia đình hai bên cũng chẳng có tiền nên chúng tôi lấy nhau chỉ có “một túp lều tranh, hai trái tim vàng”.
Thế nỗi lo cơm áo gạo tiền khiến tình yêu của chúng tôi dần bị bào mòn, nhiều lúc tôi có cảm giác chúng tôi đối với nhau chỉ còn trách nhiệm. Cuộc sống buồn tẻ, vô vị cứ trôi qua từng ngày, nhưng tôi từng nghĩ, sống như vậy cũng tốt, tuy nhạt nhẽo nhưng yên bình.
Cho đến một ngày, sóng gió ập đến, phá tan cái vòng quay tẻ nhạt của gia đình tôi. Vào một buổi tối, tôi kéo lê thân thể mệt mỏi về đến nhà, thấy chồng không có ở nhà. Tuy nhiên, trên bàn trang điểm của tôi lại xuất hiện một đôi bông tai nạm kim cương, chạm khắc rất tinh xảo. Ngay sau đó, tôi còn phát hiện trên giường mình có những sợi tóc xoăn dài không phải tóc của tôi. Tôi rất tức giận, nghĩ rằng chồng mình dám ngang nhiên dẫn người phụ nữ khác về nhà, còn làm chuyện đó ngay trên chiếc giường ngày ngày chúng tôi vẫn ngủ. Lúc đó, tôi chỉ hận không thể đâm cho anh ta một nhát. Nhưng rồi tôi bình tĩnh lại. Có xử tội anh ta thì tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Tôi tự nói với chính mình, phải điều tra rõ ràng trước khi hành động.
Rất nhanh, tôi đã tìm ra người phụ nữ kia. Cô ta tên là Mỹ Lệ, là con gái của một cai thầu xây dựng, năm nay mới 20 tuổi. Nhà cô ta có rất nhiều tiền, ngoài việc mua sắm và ăn chơi thì cô ta chẳng biết làm việc gì khác.
Tôi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn bận rộn với công việc, gia đình như cũ. Chồng tôi sau khi phát hiện đôi bông tai nhưng thấy tôi không có biểu hiện gì nên cũng yên tâm. Vào một buổi tối, sau khi chồng tôi và Mỹ Lệ tạm biệt nhau, cô ả Mỹ Lệ kia lái xe về nhà. Lúc đi qua một quãng đường vắng, điện thoại cô ta chợt rung lên. Cô ta loay hoay nghe điện thoại không chú ý thì thấy một người đứng ngay trước mũi xe. Cô ta đạp phanh không kịp, chỉ thấy người đấy ngã vật xuống, còn có máu chảy ra. Cô ta sợ hãi hoảng loạn, vội vã quay xe bỏ trốn. Tôi núp ở ven đường kịp thời chụp lại cảnh tượng đó, rồi ung dung đi về nhà.
Vài hôm sau, tôi đến một bốt điện thoại công cộng, gọi điện cho Mỹ Lệ, nói với cô ta tôi là người chứng kiến vụ tai nạn do cô ta gây ra. Đầu bên kia điện thoại, cô ta run rẩy cầu xin tôi đừng báo cảnh sát, tôi muốn bao nhiêu tiền cũng được.
Bước ra khỏi bốt điện thoại, tôi lạnh lùng nở nụ cười. Thực ra, lúc đó cô ta quá hoảng sợ nên không dám bước xuống xe nhìn. Nếu không, cô ta sẽ phát hiện đó chỉ là một hình nộm, mà máu cũng chỉ là tiết lợn thôi. Tinh ý hơn, cô ta sẽ nhận ra, số điện thoại gọi cho cô ta là một số xa lạ, ngay sau đó cũng không liên lạc được nữa. Tôi cũng không định làm gì thêm, chỉ muốn đe dọa cô ta một chút thôi.
Hôm sau, tôi quyết định nói thẳng với chồng việc mình đã biết anh ta ngoại tình. Tôi khóc lóc than thở, trách móc anh ta phụ bạc, hỏi anh ta vì sao có thể đối xử nhẫn tâm với tôi như thế. Anh ta nghe một lúc thì mất kiên nhẫn quát lên: “Cô ta có tiền, còn cô có cái gì?” “Nhưng mà em yêu anh!” “Yêu đương mài ra ăn được à?” Rồi anh ta bỏ đi. Tôi nhanh chóng đưa đơn xin ly hôn ngay sau đó. Tôi biết, giữa chúng tôi đã không còn gì để níu kéo nữa rồi.
Sau khi ly hôn với tôi, anh ta và cô Mỹ Lệ kia cũng nhanh chóng làm đám cưới. Bố cô ấy giao lại công ty cho các con để an hưởng tuổi già: anh trai Mỹ Lệ làm tổng giám đốc, còn chồng cũ của tôi làm phó tổng. Ai cũng nghĩ rằng anh ta “một bước lên tiên”, nhưng không phải thế.
Sau vụ tai nạn kia, tôi được biết tình địch của mình đã không còn bình thường. Cô ta rơi vào hoảng loạn, có lẽ do ám ảnh đâm chết người, hoặc nơm nớp lo sợ sẽ bị vạch trần. Lâu ngày, cô ấy mắc chứng tự kỷ trầm cảm, đầu óc mơ màng lúc tỉnh lúc mê. Chồng cũ của tôi ngày ngày phải sống với cô vợ nửa điên nửa dại, lại không dám có ý nghĩ với bất kỳ người phụ nữ nào khác, sợ bố vợ và anh vợ “xử lý”. Cuộc sống tù túng, ngột ngạt như vậy khiến anh ta tiều tụy đi trông thấy, chỉ mới vài tháng mà khi vô tình gặp trên đường, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra anh ta.
Tận mắt nhìn hai kẻ gây đau khổ cho tôi cũng bị quả báo, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào. Chứng kiến cô ả Mỹ Lệ điên điên khùng khùng như vậy, tôi vô cùng day dứt, hối hận. Tôi muốn nói ra sự thật về vụ tai nạn dàn dựng đó cho nhẹ lòng, nhưng rồi lại thấy hoang mang lo sợ. Nói ra rồi, liệu mọi người sẽ nhìn tôi thế nào? Gia đình cô ta có làm gì tôi không? Hàng trăm suy nghĩ cứ rối rắm trong đầu tôi. Tôi đã đấu tranh suy nghĩ rất nhiều ngày nhưng cũng chưa biết nên làm thế nào cho phải.
Nguồn: ST
TAMTHUC