Vợ hỏi có mua rau ngót không thì tôi nói mang thiếu tiền nên không mua. Cô ấy có vẻ thất vọng rồi bảo tôi: “Con ngủ anh để ý con để em chạy ra chợ mua nhá, thực sự là em thèm rau lắm rồi”.
– Sáng nay em mệt, anh đi chợ giúp em với nhá.
– Mệt gì mà mệt, cả ngày ở nhà có mỗi việc trông con mà cũng kêu mệt, cô chỉ có lười thôi chồng vừa mới ở công trường về mà đã sai ngay được. Không biết đầu cô là cái thứ gì.
Tôi chưa kịp trả lời vợ thì mẹ tôi đã đứng ra giữ nhà chống nạnh quát. Vợ lại lóp ngóp bò dậy để lấy làn đi chợ nhưng đúng lúc ấy đứa con nhỏ của tôi lại khóc thét lên. Vợ vội vào lao tới bế con lên nựng nịu cho con bú nhưng thằng bé chỉ ngậm vú một tí rồi lại nằng nặc khóc, có vẻ như vợ tôi ít sữa.
“Đấy, ngày nào cũng ăn ba bữa cơm mà sữa cho con bú cũng không có. Đúng là đồ ăn hại mà. Nhà tôi vô phúc mới rước phải cô”. Mẹ tôi vẫn đứng giữa nhà mắng vợ không ngừng.
Sau khi vợ sinh được 1 tuần tôi để vợ con ở nhà cho mẹ trông rồi đi làm. Do tính chất công việc tôi phải ở liền công trường 1 tuần thì được về nhà 1 ngày. Được có 1 ngày nghỉ mà về nhà cũng không được yên, tôi mệt mỏi vô cùng định đi nằm nhưng đứa con khóc quá nên cũng chẳng tài nào ngủ được. Sau đó vợ bế con đi ra ngoài, tôi hỏi đi đâu thì cô ấy bảo đi sang nhà hàng xóm cho con bú nhờ.
Người ta nuôi con vài tháng mới thấy dấu hiệu ít sữa, đằng này vợ tôi mới sinh chưa được 3 tuần mà đã không có sữa cho con bú rồi. Mà tôi đã gửi tiền mẹ để đi chợ cho vợ tôi đàng hoàng cơ mà, lúc nào bà cũng bảo mua bán rất tử tế bồi bổ cho con dâu, vợ cũng không thấy kêu ca gì thì tại sao lại không có sữa.
Ngủ tới gần trưa thì tôi tỉnh. Tôi bảo mẹ để tôi đi chợ, cũng định mua ít đồ về tẩm bổ cho vợ. Lúc tôi đi vợ dặn:
– Anh đi chợ mua cho em mớ rau ngót về nấu canh nhé, em thèm lắm.
Mẹ tôi hầm hầm nét mặt rồi bảo tôi không phải mua. Tôi đi chợ mua một số thứ, lúc tới hàng rau thấy có rau bí rất ngon người ta bán 6 ngàn một túi đã nhặt sẵn, cũng thấy có rau ngót tôi hỏi mua một mớ cho vợ, tất cả là 8 ngàn. Nhưng tới lúc sờ tới túi tiền, lộn ngược lộn xuôi chỉ còn có 6 ngàn thế là tôi để mớ rau ngót lại, chỉ mua rau bí. Lúc đó tôi nghĩ mẹ mình nói cũng đúng, vợ ăn canh sớm như thế sẽ ảnh hưởng tới con, mẹ tôi ngày trước nuôi 2 chị em tôi nên chắc chắn bà cũng có nhiều kinh nghiệm rồi.
Về tới nhà, tôi lôi đồ ăn ra nấu nướng. Vợ cũng không quan tâm lắm tới chuyện tôi mua nhiều thức ăn ngon mà chỉ hỏi anh có mua rau ngót không. Tôi bảo mang thiếu tiền nên không mua. Cô ấy có vẻ thất vọng rồi bảo tôi: “Con ngủ anh để ý con để em chạy ra chợ mua nhá, thực sự là em thèm rau lắm rồi”.
Vừa nói dứt lời cô ấy chạy ù ra ngoài ngay lập tức khiến tôi không kịp cản. Thậm chí tôi còn khó chịu và mắng cô ấy vì tôi vừa phải nấu cơm lại vừa trông con, mẹ tôi lúc đó đi đâu không biết.
Nhưng vừa đi được 10 phút thì tôi giật bắn mình vì có tiếng chị hàng xóm gọi thất thanh từ ngoài cổng. “Chú Hùng ơi chú Hùng, ra ngoài kia nhanh lên cô Hà bị tai nạn”.
Tôi lúc đó cuống cuồng, vất luôn cái dao đang cầm thái thịt chỉ kịp nhờ chị ấy để ý con hộ rồi chạy nhào ra ngoài đường. Vợ tôi nằm đó, toàn thân nhuốm máu. Chiếc xe tải mất phanh đã đâm vào cô ấy. Sự việc diễn ra quá bất ngờ đến mức khi đưa vợ về nhà để lo hậu sự mà tôi vẫn không tin đó là sự thật.
– Sao hôm nay cô ấy lại chạy ra đường vậy – chị hàng xóm mà vợ tôi hay sang cho con bú nhờ hỏi.
– Vợ em đi mua rau.
– Ừ, cô ấy thèm ăn rau vô cùng. Mà từ ngày chú đi bà toàn bắt cô ấy ăn cơm không, chỉ có cơm với mấy con cá khô thôi. Cô ấy nuốt không nổi, không ăn rau cô ấy còn bị táo bón cả tuần nay, con chú thì không có sữa bú. Tội lắm cơ.
Tôi ghe mà sững sờ. Hóa ra ở nhà vợ tôi đã phải chịu khổ cực như vậy, thế mà cô ấy chẳng kêu ca phàn nàn. Đợi mãi ngày chồng về để nhờ chồng mua cho mớ rau ngờ đâu tôi tiếc 2 ngàn mà không mua cho cô ấy. Để giờ đây đứa con tôi mới chào đời được 3 tuần đã mất mẹ, tôi đã hại vợ tôi rồi.
TAMTHUC