Cuộc sống của con người nêu cứ mãi hận thù nhau, căm ghét rồi tìm cách trả thù nhau thì biết bao giờ mới dứt. Chi bằng tha thứ cho nhau để cuộc sống này trở nên đơn giản và thoải mái hơn lên.
Con người chỉ vì oán hận mà oan oan tương báo không biết đến bao giờ mới dứt. Vậy nên, chỉ có xả bỏ hận thù rồi cùng nhau quy về nẻo thiện, mới có thể cởi bỏ được những ác nghiệp đã gieo.
Vào đời Thanh có Trình Bá Lân là thương nhân người An Huy, nhiều năm sinh sống ở Dương Châu, tỉnh Giang Tô, hết sức kiền thành tín ngưỡng Bồ Tát Quán Thế Âm.
Mùa xuân năm Ất Dậu, binh lính hỗn loạn kéo đến thành Dương Châu, Trình tiên sinh trong cơn biến loạn thường cầu nguyện Bồ Tát từ bi cứu độ. Vì vậy mà một đêm, ông nằm mộng thấy Quán Thế Âm Bồ Tát dạy rằng:
“Toàn gia đình con có tất thảy 17 người, con nên khuyên bảo mọi người hãy siêng năng niệm Phật, làm nhiều việc thiện, chắc chắn sẽ được thoát nạn.
Riêng con do ác nghiệp đời trước đã tạo, nên ác báo khó tránh”.
Trình tiên sinh giật mình tỉnh giấc, nhớ lại lời của Quán Thế Âm Bồ Tát trong mộng, liền tự biết là khó thoát khỏi ách nạn này. Trong lòng ông vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cứ tiếp tục kiền thành lễ bái, cầu nguyện, lại còn ra sức cứu giúp những người khốn khổ.
Một thời gian sau, Trình tiên sinh lại mộng thấy Bồ Tát dặn rằng:
“Ngày mai sẽ có một nhóm đạo tặc kéo đến nhà con, cầm đầu bọn chúng là một người tên Vương Ma Tử. Đời trước con đã chém ông ta 26 nhát dao, đời này ắt phải trả đủ. Nhưng nếu có sự chân thành cảm hóa thì may ra mới có thể dứt được vòng oan oan tương báo này”.
Sáng sớm hôm sau, Trình Bá Lân bảo tất cả mọi người trong gia đình đều lánh sang nhà hàng xóm, còn lại một mình ông ngồi giữa gian nhà chính để chờ nhóm đạo tặc. Ông còn cho người chuẩn bị một mâm cơm chay thịnh soạn, giống như chờ tiếp đãi khách quý vậy.
Quả nhiên, đúng giờ ngọ thì có một toán cướp cầm khí giới hùng hổ xông vào nhà. Khi nhìn thấy người cầm đầu bọn cướp, Trình Bá Lân điềm tĩnh lên tiếng hỏi:
“Ông chính là Vương Ma Tử?”
Quả đúng người kia tên là Vương Ma Tử, liền ngạc nhiên hỏi lại:
“Tại sao ông lại biết tôi?”
Trình Bá Lân liền nói:
“Tôi ở lại đây là để chờ đợi ông. Đời trước tôi có mắc nợ ông 26 nhát dao, ngày nay xin trả đủ, ông cứ tùy ý ra tay”.
Vương Ma Tử càng ngạc nhiên hơn, không hiểu tại sao khi vào đây ông quả thật có nảy sinh ý định chém người này 26 nhát dao, nhưng không hề nói ra với bất cứ ai, vì sao người này lại biết rõ? Hơn thế nữa, đã biết rồi mà không chịu đi tránh, lại an nhiên ngồi chờ, làm sao có thể không kinh ngạc?
Vương Ma Tử liền hỏi:
“Vì sao ông biết được việc đó?”
Trình Bá Lân liền đem việc Quán Thế Âm Bồ Tát báo mộng đêm qua kể lại tường tận cho Vương Ma Tử nghe. Nghe xong, Vương Ma Tử liền nói:
“Hôm nay tôi mới biết việc Bồ Tát hiển linh là có thật, chuyện nhân quả báo ứng cũng là rõ ràng. Đời trước đã có oan nghiệp với nhau như thế, nếu nay tôi lại chém ông thì chắc chắn sẽ tiếp tục vòng oan oan tương báo. Thôi thì oan nghiệp nên cởi không nên trói, hôm nay tôi sẽ cùng ông xóa bỏ món nợ này”.
Nói xong, Vương Ma Tử liền trở sống dao và chặt lên người Trình Bá Lân 26 lần nhè nhẹ, xem như đã đòi lại đủ 26 nhát dao đời trước. Sau khi mọi việc giải quyết xong, hai người cùng kết nghĩa anh em và tất cả mọi người cùng ăn một bữa cơm chay thân mật.
Từ đó Vương Ma Tử cũng bỏ nghề đạo tặc, giải tán toán cướp và khuyên răn mọi người sống cuộc sống lương thiện.
Câu chuyện này do cư sĩ Đường Nghi Chi triều Thanh tận mắt chứng kiến, sau đó ghi chép lại.
Trong cuộc sống này, con người ta không tránh khỏi những ân ân oán oán từ bao nhiêu kiếp trước, nay đến để đòi nợ. Nguyên lý thiếu nợ thì phải hoàn trả là điều không thể thay đổi được. Tuy nhiên, hãy dùng đạo đức cao thượng để thiện giải, biến những cuộc đối đầu gay cấn trở thành mối duyên lành.
TAMTHUC