Hậu quả của khẩu nghiệp cũng vô cùng kinh khiếp. ko dương thì âm, sớm hay muộn thì cũng đều có báo ứng. Vết thương bạn gây ra trên cơ thể người khác còn có ngày lành, còn vết thương gây ra do lời nói thì chẳng biết khi nào mới lành lặn được.
Khẩu nghiệp là nghiệp lực khó khắc phục nhất cho việc tu hành;
Là lực cản trở lớn nhất cho việc tu hành chứng đạo;
Là sức mạnh sát hại tính mạng to nhất cho việc tu hành;
Là nghiệp lực chủ yếu đưa ta đọa xuống ác đạo;
Là sức mạnh ngăn cản lớn nhất cho việc vãng sanh…
1. nói khoác (Vọng ngữ)
Phật giáo tôn trọng sự thực và điều thật, nên chém gió là một trong các tội nghiệt nặng. Người mà mở miệng ra là nói sai sự thật, nói láo không chớp mắt, khoác lác tới quen miệng, thuận lời, không cần suy nghĩ, chính mình còn không cảm nghĩ được mình đang bốc phét. Thật là nguy hiểm!
Phật dạy về đời sống – sinh hoạt, dù nói láo lên đường từ hảo tâm hay ác ý đều là tạo nghiệp xấu, làm tai hại danh dự và hạ thấp bản thân.
2. Nói lời thô thiển (Thiển ngữ)
Người mà hay áp dụng các lời không hay đả kích người khác thì so với Phật giáo chính là ác nhân. Đả thương lòng tự trọng của người khác, rầy la người khác, làm phương hại danh dự người khác là họa từ miệng ra, nói lời hại người lại chính là hại mình, tự mang rườm rà đến cho mình.
Bởi vậy, Phật dạy, quý trọng người khác là coi trọng chính mình. lúc thốt ra những lời lẽ tục tằn đối với người khác thì cũng là khi bản thân bị hạ thấp, mà nói lời thiển ngữ lại còn bị tổn phước, rất không nên làm.
3. Nói hai lời (Ba phải)
Hai lời có nghĩa là lúc nói thế này khi nói thế khác, châm ngòi ly gián, phía trước người này nói A mà với người khác lại nói B để hai bên phát sinh mâu thuẫn.
Loại người này rất nguy hiểm, sử dụng lời lẽ hại người, là tạo nghiệp ác chứ ko đơn giản chỉ là nhói sai sự thực.
4. Lời lẽ khiêu khích (Xảo ngữ)
Người sử dụng ngôn ngữ khích bác, gợi lên lòng tham, sân, si của người khác, tuy cười nói là lượt đấy mà lòng dạ sâu xa, cũng là ác nghiệp.
Nếu không thể giúp được gì cho người khác thì ko nên hại người, nếu chưa thể áp dụng từ bi mà hóa độ tham, sân, si của người khác thì cũng ko nên khơi gợi, khuyến khích những thói xấu ấy.
5. Phật dạy: Hoạ từ miệng mà ra
Nặng:
– Ăn không nói có
– Nói lời hung ác
– Nói lưỡi đôi chiều
– Nói lời thêu dệt
Nhẹ:
– Ăn uống cầu kỳ (cứ con gì cũng ăn cho ngon cho no đi)
– Phê bình khen chê
– Rêu rao tứ chúng.
Gieo nhân nào gặp quả ấy, đừng vì đôi lời nói ra giây phút mà gánh nghiệp cả đời.
Câu nói dân gian “Khẩu xà tâm Phật” là sai hoàn toàn, Phật chẳng bao giờ nói lời thâm hiểm, hại người, là tính cách các con dùng để tả Rắn.
Ở cá nhân có cách nói thương khác nhau, có cách những tín hiệu Từ Bi khác nhau. Như hạnh sai biệt của các Bồ Tát, thị hiện là Phán quan cũng xét xử công minh, khó có thể gọi là Ác tướng
TAMTHUC