Bố chồng tôi choáng váng khó nhọc vịn lấy tường. Hai bố con ngồi chờ đến lúc trời nhá nhem tối thì có chiếc xe máy phi về. Tôi ê mông cố gượng dậy lúc thấy bóng chồng dù thế ngồi sau anh ấy là…
Tôi lập gia đình với chồng đến nay đã được 5 năm, cuộc hôn nhân của về chúng tôi ko hẳn lên đường từ tình yêu, từ sự tìm hiểu tự nguyện mà là do làm mối. Ngày đó chồng tôi học trên thành phố, bố mẹ anh muốn đàn ông lấy vợ quê nên đã chấm tôi làm con dâu. Vì ông bà thấy tôi ưa nhìn, đảm đang và biết lo nghĩ.
Khi đó chồng mới từ giã tình cũ được 4 tháng, đang chán ngán. Tôi hiểu anh đang buồn nên hay hàn huyên cổ vũ. Tôi biết anh quý mình nhưng mà chưa phải là yêu còn tôi thì đã yêu chồng từ hồi trước. Cuộc hôn nhân của phía chúng tôi diễn ra tiếp đến mấy tháng, lúc đó anh nói: “Anh sẽ quên chuyện cũ và chăm sóc cho em thật tốt”.
Tôi nghĩ ấm êm đã mỉm cười với mình, tôi ngoan ngoãn làm vợ và làm dâu của phụ huynh. Cưới nhau được 2 tháng thì tôi mang thai, cả nhà rất vui mừng. Tôi nâng niu con từng chút 1. Được 6 tháng thì chồng tôi ra hà nội làm, anh nói ở ngoài ấy anh có đất để lớn mạnh hơn. Tôi ko muốn cản chân chồng nên gật đầu chấp nhận, cổ vũ anh. Chồng tôi là kỹ sư xây dựng, anh rất có năng lực.
Thời gian đầu tận đến khi con tôi được sắp 1 năm anh rất chăm về nhà thăm quê. Sống xa nhau nên nhiều khi tôi rất buồn tủi, tôi làm giáo viên ở quê nên không thể nào bỏ việc theo chồng được vì tôi biết giờ xin việc cũng cực kỳ khó khăn. hơn nữa tôi mà đi thì không có ai đỡ vực bên cạnh cha mẹ chồng.
Vì sinh hoạt mưu sinh vì sau này con cái nên vợ chồng tôi đánh chấp thuận. Tôi biết mẹ con tôi chịu nhiều thiệt thòi, tuy nhiên tôi vẫn cố khích lệ bản thân dù lòng luôn thom thóp lo sợ mất chồng. Càng ngày cuộc gọi từ anh thưa dần, gần như tôi là người chủ động. các lần tôi đòi lên thăm chồng tuy thế anh không cho, anh bảo anh tới công sở suốt tôi lên lại lẻ loi tại nhà tội nghiệp. hơn nữa rảnh anh sẽ về thăm mẹ con, thế nhưng chờ mãi đợi mãi đã hơn 5 tháng chưa thấy bóng dáng chồng đâu. Đợt đó bố tôi lại hay ốm đau.
Tôi gom tiền đưa bố lên thủ đô hn khám, tôi bàn với cha mẹ ko cho anh biết để anh khỏi phiền não. Lên đó khám xong về chúng tôi sẽ qua thăm chồng cho anh ngạc nhiên. thế nhưng cũng chính hôm đó thảm kịch gia đình tôi đã diễn ra, lúc tôi và bố chồng vừa xuống khỏi chiếc xe ôm thì 1 bà cô ở dãy trọ hỏi:
– Bác và cô tìm ai?
– Tôi lên thăm đàn ông nó tên Dũng.
– À chú Dũng hả, chú ấy đang đèo vợ đi khám thai rồi.
– Cô.. cô bảo sao cơ? Vợ, nó đưa vợ đi khám thai sao?
– Vâng, ủa thế bác ko biết con dâu mình có thai à, chắc bác bất thần lắm hả. Đây là em gái chú Dũng hả bác, thôi hai bố con vào kia chờ đi, chắc lát cô chú ấy về đó.
Tôi nghe xong chân tay rụng rơi nhấc chân ko nổi, tôi tự trấn an mình và bố:
– Chắc cô ấy nhầm người thôi bố, mình vào đây ngồi chờ chút đi.
Bố chồng tôi choáng váng cực nhọc vịn lấy tường. Hai bố con ngồi chờ đến lúc trời chạng vạng tối thì có chiếc xe máy phi về. Tôi ê mông cố gượng dậy khi thấy bóng chồng tuy vậy ngồi sau anh ấy là 1 người phụ nữ chắc lớn hơn tôi tầm vài ba tuổi, tay đang ôm bụng bầu. 4 con người, 8 con mắt ú ớ nhìn nhau, chồng tôi lắp bắp:
– Bố… bố và em lên khi nào vậy.
Bô chồng tôi sốc ôm lấy ngực:
– Mày… mày đèo con nào vậy hả?
– Đây… đây là bạn con thôi, con cho cô ấy đi nhờ xe.
– Cháu chào bác.
chung-kien-canh-do-bo-chong-om-toi-khoc-nuc-no-thoi-minh-ve-que-song-di-con
Cô ta hơi cúi mặt không dám nhìn thẳng vào về chúng tôi, còn tôi thì gục ngã thực sự:
– Đây là bồ nhí của anh đúng ko, em nghe mọi người nói cả rồi. Anh và cô ta còn có con với nhau sao?
– Kìa Trinh không phải như em nghĩ đâu.
– Anh thôi đi, anh bỏ bễ mẹ con em bỏ bễ g/đình để đi đàn đúm với người phụ nữ khác đến mức chửa ễnh ra thế này ư? Em ko ngờ anh lại là loại người đó.
– Mày đừng bao giờ vác mặt về quê nữa, gia đình tao ko cho phép người con tồi tệ như mày.
– Kìa bố nghe con giải thích đã.
Bố chồng đau khổ nhìn tôi, ông ôm lấy vai tôi dìu đi:
– Mình về quê thôi con, về quê mà sống, nhục quá, bố xin lỗi con Trinh à!
Tôi và bố chồng rệu rã khổ đau bước đi mặc cho chồng chạy tôi van xin. Cô bồ mặt dày đó còn chạy theo kéo tay chồng tôi lại, bắt chọn cô ta. Lên xe, hai bố con cứ thế ôm nhau khóc. Bố chồng bất lực khổ đau, còn tôi cứ ngồi trơ ra như cái xác ko hồn. Tôi cảm nghĩ như mình vừa gặp 1 cơn ác mộng, tôi không tin nổi đó lại là sự thực. Hai bố con về nhà với cú sốc lớn, mẹ chồng nhìn thấy chúng tôi cứ nghĩ là bố bị bệnh nan y nên bà cũng tỏ ra rất khổ đau. Bà luôn miệng hỏi tôi:
– Sao về sớm vậy con, hai bố con không qua chỗ thằng Dũng à. Bố con khám thế nào mà nhìn hai người thẫn thờ vậy, có gì nói mẹ nghe đi. Mẹ lo quá.
Tôi không chịu nổi nữa liền ôm mẹ khóc vỡ òa:
– Mẹ ơi con khổ quá mẹ à!
– Sao vậy con, mày mắc bệnh gì à, nói mẹ nghe nào.
– can đảm có bồ cô ta còn có bầu nữa mẹ ơi.
– Cái gì… Thằng Dũng có bồ ư? không được nào, xưa nay nó vốn rất ngoan ngoãn, không thể nào?
Mẹ chồng tôi như điên loạn run rẩy đi tìm điện thoại cảm ứng gọi cho chồng tôi tuy nhiên bố chồng liền quát:
– Tôi cấm bà gọi cho nó, nhà này từ nay ko còn thằng con bất hiếu đó nữa.
Lúc này con tôi lim dim ngủ dậy liền đòi mẹ, nhìn con mà lòng tôi chua xót. Nó vốn rất yêu quí bố, ngày nào cũng mong bố về mua đồ chơi cho. Giờ tôi biết sống sao đây? gia đình tôi sẽ ra sao đây? Càng nghĩ tôi lại càng đau, càng bế tắc.
TAMTHUC