Tôi xin post bản copy các bài của Anh Nguyễn Tài Đức sưu tầm và viết về Cụ Nguyễn Đức Cần. Các bài này Anh Nguyễn Tài Đức đã post lên TGBN và tôi đã lưu lại được.
Thấn ái. Nhson2001
Đôi lời cùng các bạn
Trong thời đại ngày nay,khoa học có những bước tiến lớn lao,cuộc sống vật chất ngày càng phong phú với những phương tiện hiện đại.Mặt khác đời sống tâm linh và nền tảng đạo đức cũng có những biến đổi mới.
Dân tộc Việt Nam chúng ta,trải qua hàng nghìn năm dựng nước và giữ nứơc,thời nào cũng xuất hiện những bậc kỳ tài ra đời cứu dân,giúp nước.
Trong chuyên mục này, chúng tôi xin trân trọng giới thiệu một danh nhân: cụ Nguyễn Đức Cần-một vị thầy chữa bệnh không dùng thuốc.
Cụ Nguyễn Đức Cần sinh ngày 30 tháng chạp Tết Kỷ Dậu 1909 tại làng Đại Yên-Hà Nội và mất ngày mùng 4 tháng 6 năm Quý Hợi 1983.
Cụ tuy sinh trưởng trong một gia đình khá giả,nhưng đã sớm thoát ly để chung sống với nhân dân lao động.
Từ thời còn trẻ Cụ đã đi nhiều nơi,nhất là các miền rẻo cao và trong những năm tháng đó,Cụ đã học được phương pháp chữa bệnh để về giúp dân.
Tại ngôi nhà 86 làng Đại Yên-Hà Nội,từ khoảng những năm1940 đến khi cụ mất 1983,Cụ đã cứu chữa cho hàng nghìn người bệnh với nhiều loại bệnh khác nhau.Cụ chữa bệnh theo một phương pháp rất đặc biệt: không dùng thuốc và chữa bệnh từ xa.
Cụ hết lòng cứu chữa, thương yêu bệnh nhân và không hề nhận tiền của họ.Cụ còn bài trừ mê tín dị đoan,khuyên nhủ người bệnh và gia đình làm tốt công việc của mình,giữ gìn đạo đức…
Có rất nhiều người đã được cụ chữa khỏi bệnh viết thư,làm thơ hoặc sáng tác bài hát nói lên lòng biết ơn cụ.
Chúng tôi sưu tập các tư liệu này để giói thiệu với các bạn về con người và đất nước Việt Nam yêu quý của chúng ta.
Ngưòi sưu tập tư liệu Nguyễn Tài Đức
Khoa học ngoại cảm ở Việt Nam
ông Nguyễn Phúc Giác Hải và cụ Nguyễn Đức Cần
Vừa qua,tại Hà Nội có một đợt sinh hoạt nhiều kì do CLB Thăng Long-một CLB lớn của các cán bộ trung cao cấp và lão thành cách mạng đã nghỉ hưu,tổ chức để tìm hiểu về một vấn đề đang được dư luận trong nước và thế giới quan tâm:hiện tượng ngoại cảm.Các báo cáo viên của đợt tìm hiểu này gồm nhiều giáo sư,tiến sĩ và các nhà nghiên cứu.Mở đầu là ý kiến phát biểu của giáo sư Hà Học Trạc,uỷ viên Trung ương Đảng,chủ tịch liên hiệp các hội khoa học-kĩ thuật Việt Nam,ủng hộ việc cần có một tổ chức để nghiên cứu những hiện tượng này.Phóng viên của Thế giới Mới có mặt trong buổi báo cáo “Cơ sở khoa học của hiện tượng ngoại cảm” do nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải trình bày.Bản báo cáo đã được thính giả quan tâm đặc biệt.Sau buổi họp,phóng viên Thế giới Mới đã có cuộc trao đổi trực tiếp với nhà nghiên cứu
Nguyễn Phúc Giác Hải.
TGM:Trước hết,xin cho biết anh đã quan tâm tới hiện tượng ngoại cảm từ bao giờ và vì sao?
NPGH:Vào năm 1974,khi chúng tôi vừa kết thúc đợt nghiên cứu thực nghiệm về sinh học thì ở Hà Nội xuất hiện một người có khả năng chữa bệnh đặc biệt,một cụ già ở làng Đại Yên.Tin tức cho biết cụ có thể chữa bệnh cho người khác,không cần dùng thuốc và thậm chí không cần tiếp xúc với bệnh nhân.Người bệnh có thể trực tiếp gặp cụ,trình bày bệnh tật của mình.Sau đó,nếu cụ nhận lời chữa bệnh,bệnh nhân có thể khỏi mà không cần thuốc hoặc sự động chạm của cụ vào người bệnh.Cũng có khi cụ cho bệnh nhân một miếng giấy để đặt vào chỗ đau,bệnh cũng có thể khỏi.Khi người ốm ở nhà,hoặc nằm trong bệnh viện,người nhà lên xin chữa giúp.Nếu cụ nhận lời,hoặc cho miếng giấy chữa bệnh,bệnh nhân được chữa qua trung gian đó cũng có thể khỏi.
Đó là cụ Nguyễn Đức Cần.Cụ sống trong một căn nhà rộng,có vườn cây,nhiều hoa quả,chữa bệnh cho người khác mà không lấy tiền.Tuy nhiên,lối chữa bệnh có tính chất kì lạ gần như thần bí ấy khiến nhiều người không thể hiểu được và đã có dư luận coi cụ là phù thủy.
TGM: Nhưng chắc ngày ấy anh không xem là phù thuỷ?
NPGH: Cần hiểu đúng danh từ phù thuỷ. Ở các nước,danh từ này chỉ một loại người có những khả năng đặc biệt: tìm nguồn nước chỉ với một cành liễu cầm tay,chữa bệnh không dùng thuốc hoặc kèm những câu thần chú, đi trên lửa với bàn chân trần,tiếp xúc với những lực lượng vô hình,…Nếu quả thật có những phù thuỷ như vậy thì phù thuỷ cũng là một hiện tượng khoa học cần nghiên cứu.Nhà nữ ngoại cảm Liên Xô-Đjouna Đavitatxvili được phong danh hiệu tiến sỹ y khoa,vì có khả năng chữa bệnh chỉ với đôi bàn tay …
Được phép của Uỷ ban khoa học nhà nước,chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu tỉ mỉ việc chữa bệnh ở Đại Yên. Đỉnh cao của việc nghiên cứu này là quay phim và ghi âm việc nhà chữa bệnh đã chữa một ca bại liệt và một trường hợp bệnh nhân bị tóc kết,trước một tập thể đông đảo những người quan sát thuộc nhiều giới chức khác nhau.Kết quả bác sỹ phản biện đã phải phát biểu trước ống kính:việc chữa bệnh đã có kết quả tại chỗ và cần tiếp tục theo dõi
TGM: Phải chăng,có thể xem sự kiện đó mở đầu cho việc nghiên cứu khoa học ngoại cảm ở nước ta ?
NPGH: Khi vấn đề được chính thức đặt ra,chúng tôi không chỉ có một đối tượng nghiên cứu là nhà chữa bệnh ở Đại Yên,mà còn có một số nhân vật ngoại cảm khác,trong đó có những người là cán bộ khoa học.Tuy nhiên hiện tượng Đại Yên vẫn là hiện tượng đặc biệt nhất mà chúng tôi đã gặp cho tới nay.Cùng lúc ấy báo chí Liên xô giới thiệu nhà ngoại cảm Tôpich Đađasep người có thể nhận biết ý nghĩ và điều khiển hành động của ngưòi khác,việc nhà phi công vũ trụ Mỹ E Mitchell tiến hành các thí nghiệm truyền ý nghĩ từ con tàu Apollo 14 về trái đất.. đã đưa chúng tôi đến giả thuyết về sự tồn tại của một năng lực đặc biệt để giải thích các hiện tượng ngoại cảm..
Rất tiếc là những điều kiện sau đó không thuận lợi cho việc nghiên cứu khoa học ngoại cảm ở nước ta.Mãi đến năm 1990 khi tôi trở lại công tác tại Viện khoa học Việt Nam,vấn đề nghiên cứu ngoại cảm mới chính thức được đặt lại. Đầu năm 1991 một ban vận động hội nghiên cứu khoa học ngoại cảm, gồm nhiều giáo sư,tiến sĩ và các nhà nghiên cứu tham gia,do giáo sư Đào Văn Tiến làm trưởng ban, đã chính thức ra đời để chuẩn bị cho một tổ chức khoa học nghiên cứu về hiện tượng này…
Khoa học ngoại cảm khác với các khoa học thực nghiệm khác ở chỗ: Đối tượng nghiên cứu của nó là những con người có khả năng ngoại cảm.Việc tìm được những người thật sự có khả năng ngoại cảm,tự nguyện cống hiến khả năng của mình cho việc nghiên cứu và cho lợi ích xã hội không phải dễ dàng.
Sau cùng,việc xác định ranh giới cho khoa học ngoại cảm và việc nghiên cứu các hiện tưọng tâm linh không phải đã được sự nhất trí giữa những người nghiên cứu.
Nhân đây ,chúng tôi cũng xin bày tỏ sự hoan nghênh đối với nhiều báo và tạp chí ở nước ta trong đó có Thế Giới Mới, giúp dư luận hiểu rõ hơn ý nghĩa lý luận và thực tiễn của vấn đề này.
TGM: Xin cảm ơn anh và xin chúc cho khoa học ngoại cảm ở nước ta có những bứơc đi vững chắc và tốt đẹp.
Người thực hiện
Đinh khắc Vượng
Lễ kỷ niệm 90 năm ngày sinh cụ Nguyễn Đức Cần 1909-1999
Vào hồi 19giờ đêm 30 Tết Kỷ Mão 1999 tại ngôi nhà số 86 làng Đại Yên – Hà Nội đông đảo những người chịu ơn Cụ và thân quyến trong gia đình đã long trọng tổ chức kỷ niệm 90 năm ngày sinh của cụ Nguyễn Đức Cần 1909-1999.
Sau phút tưởng niệm trước bàn thờ Cụ,ông Nguyễn Phúc Giác Hải một nhà nghiên cứu khoa học đọc lời phát biểu:
Kính thưa anh linh Cụ Nguyễn Đức Cần.
Thưa toàn thể gia đình.
Thưa tất cả các bác,các anh,các chị.
Như thường lệ hàng năm khi Cụ Nguyễn Đức Cần còn sống,vẫn thường có một buổi họp mặt như thế này.Đó là buổi họp vào đêm giao thừa đồng thời cũng là ngày sinh của Cụ.Những ngày này những người biết Cụ,những người được Cụ giúp đỡ những khó khăn về sức khoẻ và cuộc sống,những người công tác trong các lĩnh vực khoa học,nghiên cứu về Cụ,đã cùng họp mặt để chúc mừng ngày sinh của Cụ,đồng thời cũng là chúc mừng cho một năm mới sắp đến.
Trong những năm cuối đời của Cụ,tôi thường được vinh dự thay mặt nhièu anh chị em với tư cách là ngưòi nghiên cứu khoa học về Cụ.đọc những lời chúc đầu xuân tới Cụ và được phép Cụ gửi lời chúc tất cả anh chị em.
Giờ phút trang trọng trong những năm đó,mọi người đều xúc động chờ đón giờ phút giao thừa, nghe tiếng pháo nổ,đón xuân bên cạnh Cụ,mà tất cả chúng ta coi như một người cha,một người ông,một người thầy vô cùng kính mến.
Nhưng năm nay,chúng ta họp mặt ở đây theo một tinh thần mới.Đó là chúng ta kỷ niệm 90 năm ngày sinh của Cụ,đồng thời cũng kỷ niệm 25 năm ngày những ngưòi nghiên cứu khoa học được làm việc trực tiếp với Cụ.
25 năm qua đi,vấn đề chữa bệnh của Cụ đã được nêu công khai và chính thức trước các cơ quan khoa học,các cơ quan chức năng,các cơ quan báo chí dưới tất cả các góc nhìn khác nhau của nó.
Chúng ta biết rằng Cụ có một khả năng kỳ lạ,đó là khả năng chữa bệnh cho người khác mà không cần trực tiếp phải thấy họ,hoặc là phải chạm vào cơ thể họ.
Đó chính là vấn đề khoa học quan tâm.Với tư cách là nhà nghiên cứu về Cụ,được sự cho phép của cơ quan khoa học,lúc ấy là Uỷ ban khoa học kỹ thuật nhà nước,tôi được trực tiếp gặp Cụ đầu tiên vào ngày 6 tháng Giêng năm Giáp Dần 1974 và như vậy đến mùa xuân năm nay 1999 chính là 25 năm.
Sau khi được tiếp xúc với Cụ thì lời nói đầu tiên của Cụ làm tôi ngạc nhiên.Cụ nói:”Tôi chữa bệnh bằng cái đầu của tôi.” Chính câu nói đó của Cụ với góc độ khoa học tôi hiểu rằng Cụ đã chữa bệnh bằng năng lưọng sinh học phát ra từ bộ não của Cụ.Tiếp đó với sự cho phép của Cụ,chúng tôi được đọc các tài liệu tham khảo,các thư từ của bệnh nhân và chúng tôi tìm theo các địa chỉ đó điều tra tìm hiểu các bệnh nhân đã được Cụ chữa bệnh và sau đó nghiên cứu tìm hiểu các bệnh nhân mới.
Ngày 26 tháng 4 năm 1974 chúng tôi được báo cáo vấn đề này tại Bộ công an,trong buổi đó đồng chí Bộ trưởng công an Trần Quốc Hoàn đã nói:”Việc chữa bệnh của Cụ là khoa học.”
Ngày 30 tháng 4 năm 1974 là ngày có thể gọi là ngày đánh dấu một bứoc đi quan trọng của lịch sử nghiên cứu về sinh vật học,của nghiên cứu trường sinh học,về khoa học ngoai cảm của nước ta.Đó là ngày được sự cho phép của cơ quan khoa học và sự đồng ý của Cụ Nguyễn Đức Cần đã chấp nhận trực tiếp quay phim,ghi hình hai ca chữa bệnh của Cụ.Sau khi quay phim bác sỹ phản biện đã phải công nhận là buổi chữa bệnh của Cụ đã có kết quả ban đầu.
Nhưng việc nghiên cứu về Cụ cũng đem lại cho những người nghiên cứu những sóng gió trong cuộc đời.Nhưng chân lý của Cụ là ánh sáng ,như nhà thơ Tố Hữu đã viết:
Chân lý mặt trời soi sáng mãi
Lỗi lầm âu cũng bóng mây qua.
Thời gian đã qua đi và nhiều vấn đề đã đựoc sáng tỏ.Mới đây Liên hiệp hội khoa học kỹ thuật Việt Nam đã chính thức thành lập một Trung tâm nghiên cứu về tiềm năng con ngưòi.
Nhớ lại những xuân trứơc,chúng ta thường nhắc nhau là:”Xuân này hơn hẳn những xuân qua”.Cứ mỗi một mùa xuân qua đi thì vấn đề của Cụ lại càng sáng tỏ hơn.Tôi thưòng nhắc lại một câu thơ:
Rét nhiều nên ấm nắng hanh
Đắng cay lắm nhưng ngọt lành đó chăng
Giã từ năm cũ bâng khuâng
Đã nghe Xuân mới lâng lâng lạ thường.
Nhân dịp Xuân mới cho phép chúng tôi xin chúc cho vấn đề khoa học của Cụ ngày càng sáng tỏ,để danh của Cụ được mãi mãi là một trong những kỳ tài của đất nước ta.
Chúng ta cũng mong mỏi rằng tinh thần đạo đức của Cụ luôn sáng chói trong lòng chúng ta và xin phép cho tôi cũng như những năm khi còn Cụ,được gửi lời chúc tới các anh chị nhiều sức khoẻ để đón xuân,luôn giữ được những lời khuyên đạo đức của Cụ,như tên của Cụ: Đạo đức trong cuộc sống và cần cù trong lao động- Cụ Nguyễn Đức Cần
Xin cảm ơn.
Họp mặt Kỷ niệm 15 năm ngày mất của cụ Nguyễn Đức Cần 1983-1998
Cụ Nguyễn Đức Cần đang điều khiển chữa bệnh cho bệnh nhân bị liệt tay
Nhân dịp kỷ niệm 15 năm ngày mất của cụ Nguyễn Đức Cần 1983-1998, một người thầy chữa bệnh không dùng thuốc , một vị ân nhân của hàng ngàn người bệnh.
Với truyền thống và đạo nghĩa uống nước nhớ nguồn.Hôm nay chúng tôi họp mặt tại Hà Nội cùng nhau trao đổi những câu chuyện về việc chữa bệnh của cụ.
Chúng xin trân trọng giới thiệu ông Nguyễn Phúc Giác Hải, nhà nghiên cứu sinh vật học của Viện khoa học Việt Nam,một nhân chứng đã từng được nghiên cứu và làm việc gần bên cụ Nguyễn Đức Cần.
-Thưa ông,xin ông cho biết nhân duyên nào mà ông lên gặp cụ Nguyễn Đức Cần ?
-Cảm ơn bạn.Hôm nay chúng ta ngồi với nhau nhân kỷ niệm 15 năm đã trôi đi ,kể từ ngày cụ Nguyễn Đức Cần mất.Nhưng thời gian tôi được gặp cụ tính đến nay đã là 24 năm,kể từ đầu xuân năm Giáp Dần 1974 và năm nay là Mậu Dần 1998 nghĩa là đã 24 năm trôi qua.Việc tôi được gặp cụ trong một hoàn cảnh khá đặc biệt.Tôi có một người bạn là anh Vũ Cường,một giáo viên sinh vật học và anh được biết cụ Cần trước tôi.Anh có kể cho tôi nghe về một con người đặc biệt,một người chữa bệnh không dùng thuốc và anh coi đó là một sự kỳ bí.Anh có hỏi tôi xem là liệu tôi có thể cắt nghĩa được hiện tưọng đó không?
Khi tôi nghe câu chuyện đó,tôi thấy anh muốn tôi giải thích mà không cho tôi được biết về con người thực đó là như thế nào,hình như anh muốn giữ một điều gì đó bí ẩn.Có lẽ anh muốn trình bày với cụ trước khi cho tôi gặp cụ.
Bẵng đi,cho đến khi một mùa xuân,một ngày Tết,tôi ghé lại chơi nhà anh Cường,anh lại nhắc lại chuyện ông cụ chữa bệnh không dùng thuốc.Anh có đề nghị tôi quan tâm và tìm xem có một cơ chế gì đó về sinh học trong cách chữa bệnh của cụ.
Tôi nói là tôi không tin, nếu tôi chưa được nhìn tận mắt thì tôi không tin chuyện như vậy.Anh nói nếu tôi không tin thì có thể gặp trực tiếp một người ở số 10 hay 11 phố Lãn Ông-Hà Nội, đó là trung tá quân y bác sỹ Vũ Hữu Hiếu.
Tôi ghi nhớ địa chỉ đó và ngay lập tức tôi đến tìm gặp ông Hiếu, ông có cho tôi biết ông bị bệnh nhũn não (ramolissement cérébra) và ông có đến xin chữa bệnh cụ Cần. Ông cho biết nhà cụ ở 86 làng Đại Yên-Hà Nội,lên nhà cụ thì thấy biển ghi là không tiếp khách nhưng cứ vào.
Tôi lên cụ vào ngày mùng 6 Tết năm Giáp Dần.Tôi còn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy cụ cùng một số bệnh nhân vừa đi thăm ở đền Và (Sơn Tây) về và người bệnh đến đang ngồi chờ cụ chữa bệnh cho họ.
Khi đến tôi coi như một người bệnh và tôi quan sát cụ tiếp khách,chữa bệnh.Bấy giờ có một người phụ nữ đến xin cụ chữa bệnh,người này hình như có một trạng trái thần kinh thế nào đó.Cụ có khuyên giải một số điều.Sau đó ,bất chợt cụ thấy tôi ngồi mãi mà không nói câu gì,không xin chữa bệnh như mọi người.
Cụ có quay sang tôi,cụ nói:”Thưa ông , ông cần gì đấy ạ.” Tôi trả lời: “Thưa cụ , tôi không đến để xin chữa bệnh .Tôi là một cán bộ nghiên cứu của Viện khoa học Việt Nam.Tôi có nghe người ta nói về việc chữa bệnh đặc biệt của cụ .Tôi muốn lên gặp cụ để tìm hiểu về vấn đề này.Nếu đây là một sự thực chúng tôi sẽ tìm cách giới thiệu dưới ánh sáng của khoa học.”
Nghe vậy cụ tiếp tôi với một trạng thái khác và cụ trả lời:”Vâng thưa ông, tôi chữa bệnh bằng cái đầu của tôi,nhưng người ta cứ bảo tôi là phù thuỷ.”
Đấy là khúc đầu của việc tôi lên gặp cụ.
-Thưa ông, xin ông cho biết những cảm xúc của ông khi lần đầu gặp cụ, ở cụ có điều gì đặc biệt không?
-Ấn tượng đầu tiên của tôi khi gặp cụ, thứ nhất là lời ông cụ trả lời tôi ,cụ chữa bệnh bằng cái đầu. Đó là điều tôi chú ý và rất lôgic.Tôi chờ đợi câu trả lời như vậy.Thứ hai,cụ là một người phải có cái gì đặc biệt.Tôi nhận thấy là cụ có đôi mắt rất sáng,nó loáng một cái,cái nhìn ấy không thể giống như một người bình thường được.Một cái nhìn có ánh quang.
-Thưa ông, ông là một nhà khoa học nghiên cứu vấn đề chữa bệnh của cụ .Vậy ông nhận thấy gì trong quá trình nghiên cứu?
-Khi tôi lên gặp cụ, tôi chưa có những điều kiện thu thập các tài liệu như về sau này.Tôi là một người nghiên cứu về sinh vật học, tôi có viết một cuốn sách về những điều kỳ lạ trong thế giới sinh vật.Khi viết cuốn sách đó tôi phải thu thập các hiện tưọng lạ trong thế giới sinh vật và việc chữa bệnh của cụ là một hiện tưọng lạ trong thế giới sinh vật và con ngưòi.Như vậy nó nằm trong diện quan tâm của tôi.
Tôi thấy cụ chữa bệnh không phải hỏi bệnh nhân, nên tôi liên hệ là cụ nhận biết bằng thần giao cách cảm. Cụ có thể chữa bệnh cho người khác từ xa, thì tôi liên hệ đến tài liệu của Paul Jagot,thôi miên từ xa có thể tạm gán cho là như thế.
Uỷ ban khoa học kỷ thuật nhà nước lúc đó có xuất bản tập “Những dự báo khoa học năm 2000” trong đó có mục dự báo năm 2000 con người có thể nghiên cứu và ứng dụng các hiện tượng truyền ý nghĩ ,tiếng anh gọi là Ẻxtra sensory Phenomenag.
Những cái đó đặt nền móng cho việc tìm hiểu việc chữa bệnh của cụ, nên tôi thấy nó không xa lạ mà nó có cơ sở khoa học.
Tôi phải làm mấy công việc sau đây:
Việc thứ nhất, tôi tìm trong những thư cảm ơn của bệnh nhân đối với cụ,những ca đặc biệt,tôi tìm đến những người đó.Những người bệnh này có cho tôi xem một số hồ sơ bệnh án,họ đã đi chữa ở một số bệnh viện,kết luận là không thể chữa khỏi hoặc là khó chữa.Nay đến cụ thì cụ chữa khỏi thì đấy là một trong những bằng chứng là nó có căn cứ để nói là cụ có thể chữa bệnh.
Thứ hai là tôi đến quan sát trực tiếp việc chữa bệnh của cụ,tôi dùng phương pháp chụp ảnh trước và sau khi chữa đối với một số ca bệnh,thí dụ như một ca bệnh vẩy nến,tức là một loại bệnh mà toàn thân người bệnh bị mọc mụn khô thành vẩy.
Vậy thì cụ chữa như thế nào? Cụ lấy ra một miếng giấy,cụ bảo người bệnh đốt miếng giấy ấy trên một chậu nứơc rồi lấy nước ấy rửa chỗ đau của cơ thể.Rõ ràng khi thấy hiện tượng đó thì người nào cũng thấy đó là thần bí mà người ta có thể gọi là mê tín dị đoan, thế nhưng khi tôi chụp ảnh người bệnh ấy khi chưa chữa thì đầy những vẩy nến trên cơ thể và sau khi rửa cái nứơc đó thì sau hai tuần lề nó đã bớt đi rất nhiều, trước đó ngưòi bệmh đã đi chữa ở nhiều nơi nhưng không khỏi.Như vậy,thì chúng ta phải kết luận trong trường hợp này, đấy là dấu hiệu của việc chữa bệnh của cụ có cơ sở.
Thứ ba là tôi phải tìm hiểu bản chất việc chữa bệnh của cụ.Cụ chữa bệnh bằng việc nhận lời hoặc cho ngưòi bệnh một miếng giấy.Cụ nhận lời thì tôi có thể cắt nghĩa dấy là cụ có thể chữa bệnh từ xa, điều khiển từ xa.Thế nhưng miếng giấy là cái gi?
Rất may là lúc bấy giờ tôi có sưu tầm rất nhiều tài liệu của thế giới.Người ta có nói là những nhà chữa bệnh bằng trường sinh học có thể tích năng lượng vào các vật dụng khác .Ví dụ: tích năng lưọng vào một cốc nước ,một miếng giấy,một quả cam…rồi đưa cho bệnh nhân ăn và bệnh nhân thông qua đó được tiếp năng lượng thì có thể khỏi bệnh. Đó là một nguyên tắc mà những nhà chữa bệnh trên thế giới họ đã tự viết ra như vậy.
Sau đó đến giai đoạn thực nghiệm.Tôi vốn không uống được rượu,hôm ấy khi cụ mời tôi uống rượu thì mọi người ở đó bảo tôi là cứ uống đi rồi cụ sẽ giải cho.Tôi chấp nhận để thử xem thế nào.Lúc đó một người rót cho một chén rượu,tôi uống vào thì thấy ngây ngất,mặt nóng bừng.Cụ nói với một người ngồi gần đấy đưa cho cụ cái khay trong đó có những miếng giấy.Cụ cầm miếng giấy, tích năng lượng vào đó rồi cụ bảo : đốt đi.Một người cầm miếng giấy đó đốt trên cốc nước rồi tôi uống cái cốc nước đó.Chúng ta biết rằng khi chúng ta uống một cốc nước đá ,thì cảm giác lạnh có từ cổ giở xuống hoặc ta uống nước nóng thì cảm giác nóng có từ cổ giở xuống.Nhưng ở đây lại khác,trong trạng thái mờ mờ,tối tối do uống rượu và say,khi tôi uống cốc nước đó thì tôi thấy như có một cái mành mành chạy lách tách thả từ trên đỉnh đầu xuống,có một cái gì đó sáng ra, đây là một trạng thái rất lạ và tất nhiên tôi có tỉnh hơn nhưng không thể hết hẳn say như khi bình thường.
Sau đó ,tôi có rủ anh Hoàng Phương là một phó tiến sỹ toán lý,anh có lên trên cụ và tôi có gạ gẫm anh uống rượu.Nhưng tôi không nói cái cảm giác của tôi cho anh biết,thực nghiệm thì phải làm cái trò như vậy.Sau khi anh ấy uống tôi có đề nghị cụ cho anh ấy một liều thuốc giải.Khi anh ấy uống xong chén nước thì tôi hỏi anh thấy thế nào,anh có tả lại cái cảm giác như tôi đã cảm nhận.Lúc đó tôi mới nói với anh chính đó cũng là cảm giác của tôi khi cụ cho giải rượu.
-Thưa ông, được biết vào ngày 30 tháng 4 năm 1974 các cơ quan của nhà nước có tổ chức quay phim việc cụ chữa bệnh tại Đại Yên-Hà Nội.Xin ông cho biết rõ hơn về sự kiện này?
-Sự việc đó là do chính chúng tôi đề xuất với cụ và với cơ quan nhà nước để ghi nhận một sự kiện khoa học.Chúng tôi đề nghị là phải dùng biện pháp quay phim,vì chỉ quay mới biết được lúc trước và sau khi chữa bệnh.Chúng tôi có đề nghị với xưởng phim Tư liệu khoa học.Thứ hai tôi có nhờ đến xưởng phim Quân Đội,sau đó tôi lại nhờ thêm xưởng phim của Vô tuyến truyền hình,tôi không biết đoàn nào có thể đến được vì khi nhận lời các anh ấy không nói một cách chắc chắn.
Buổi hôm đó,chúng tôi có mời ông Lê Khắc, phó chủ nhiệm Uỷ ban khoa học kỹ thuật nhà nước,một số đại diện y tế,các cơ quan khoa học,bộ Công an,một số tướng tá trong quân đội như thiếu tướng Kinh Chi, ông Đặng Quốc Bảo,…Buổi quay phim hôm đó tổ chức ngay tại nhà cụ Nguyễn Đức Cần và cả ba đoàn quay phim đều đến quay,có công an Hà Nội làm nhiệm vụ bảo vệ.
Ông cụ chữa một ca bệnh tóc kết.Cụ điều kiển,một người phụ nữ cầm lược chải tóc người bệnh cho nó xuôi ra,chải một lúc lại thấy bị tắc,bèn nói:”Thưa cụ,xin cụ cho mở thêm ra,không thể chải được.” Cụ giơ tay điều kiển thì lại chải được tóc.Sau một lúc thì tóc mượt ra.Và 15 ngày sau,chúng tôi có tìm lại người bệnh ấy thì tóc vẫn mượt chứ không quăn trở lại và điều quan trọng là khi tóc bị kết thì người bệnh bị đau đầu,sau khi cụ chữa thì người bệnh không bị đau đầu nữa.Người thứ hai bị bệnh bại liệt,chân đã bị teo.Cụ nói ngay: ”Cái chân này không thể chữa khỏi ngay được đâu,nhưng tôi sẽ làm cho nó cử động.” Cụ điều kiển thì cái chân cử động được thật và ngay trước đó một bác sĩ bệnh viện Việt Xô lấy kim châm nhưng chân đó không thể cử động.
-Thưa ông,xin hỏi có phải ông hai bệnh nhân ấy là do cụ chọn ra?
-Hai người bệnh đó,hôm ấy lần đầu họ lên xin cụ chữa bệnh, nhân dịp đó chúng tôi đề nghị cụ chữa để ghi hình.Chúng tôi có mời hai bác sĩ: một bác sĩ ở bệnh viện Việt Xô giám định ca bại liệt,bác sĩ bệnh viện Bạch Mai giám định ca bệnh tóc kết.
-Thưa ông,vậy kết luận của những bác sĩ này thế nào?
-Các bác sĩ có phát biểu và đã ghi âm,kết luận là việc chữa bệnh của cụ buổi đầu có kết quả.
-Thưa ông,theo ông thì mục đích chữa bệnh của cụ là gì?Cụ có yêu cầu gì ở người bệnh không?
-Cụ có nói là bệnh của con người có hai vấn đề: ”thân bệnh” và “nghiệp bệnh”, ”thân bệnh” thì có thể chữa được,còn “nghiệp bệnh” thì khó,nghĩa là có người có thể khỏi bệnh,có người không khỏi và có cả người cụ không nhận chữa.Cụ bảo chữa bệnh phải có “Đức”.Tên của cụ là Nguyễn Đức Cần ở đấy có chữ “Đức”. Ở đây,khái niệm đạo đức của cụ là con người sống không làm điều ác,không phạm các tội lỗi với xã hội,không bất hiếu với cha mẹ, đó là đạo đức thông thường và cụ khuyên người ta làm việc thiện.Có phải những người được cụ chữa bệnh là những người tốt hay không?Tôi không biết.Hay đấy chỉ là phương thức của cụ dùng cách chữa bệnh để khuyên răn con người hướng thiện?Với tôi điều quan trọng là cụ có chữa bệnh được không?Việc chữa bệnh đó có thật hay không?Với chúng tôi,các sự kiện khoa học ấy rất quan trọng.Cho đến nay,trong các tài liệu của tôi nghiên cứu,tôi chưa thấy có người nào như cụ có thể chữa bệnh từ xa,tôi cho là rất hiếm.
-Thưa ông,công việc nghiên cứu khoa học của ông thời gian sau đó như thế nào?
-Rất tiếc là chúng tôi đang trong giai đoạn xác minh và thu thập tài liệu thì bị ngưng lại.Từ 1/5/1976 đến 1/5/1990,tôi mới trở lại công tác tại viện khoa học Việt Nam và vấn đề nghiên cứu ngoại cảm mới chính thức được đặt lại.
-Thưa ông,chúng tôi được biết rằng trong quá trình nghiên cứu khoa học của ông trước đây về việc chữa bệnh của cụ, ông đã gặp những sóng gió trong cuộc đời nhưng đến ngày hôm nay,chúng tôi rất vui mừng và thấy rằng chân lí mỗi ngày càng thêm sáng tỏ.Nhân dịp cuộc họp mặt này,xin chúc sự nghiệp khoa học của ông sẽ bước tới một chân trời tươi sáng.
Chúng tôi cũng xin bày tỏ lòng cảm ơn nhà giáo Vũ Văn Ngọc đã tổ chức thành công buổi họp mặt kỉ niệm ngày hôm nay.
người thực hiện Nguyễn Tài Đức