Ngựợc lại, nhiều thông tin và kể cả các nhà ngoại cảm đứng lên đính chính rằng những thông tin như thế là sai lệch, là phủ nhận đóng góp của họ, mọi thứ đều có xác suất đúng sai và đó là trò chuyện trong vô hình không ai kiểm chứng được. Điển hình gần đây là việc dùng các nhà ngoại cảm tìm kiếm xác của chị Huyền trong vụ thẩm mỹ viện Cát Tường cũng bất thành. Vậy theo quan điểm nhà Phật, ngoại cảm là có thật hay không? Vì sao có người có khả năng ngoại cảm và có người không? Người làm việc về ngoại cảm nếu nhận tiền của bá tánh thập phương như vậy có đúng không? Có phải ngoại cảm là sự hiển linh hay là sự ứng hiện của một vị thánh thần nào không? Con xin cảm ơn Sư ạ.
ĐÁP:
Sự hiện hữu của thế giới quan, trong cõi Ta bà có thế giới chúng ta đang cư trú, đại để phân ra có thế giới hữu hình (có hình thể), có thế giới vô hình (không hình thể). Trong thế giới hữu hình, như con người có mang thân lục đại (máu thịt gân xương, có sự nhận định hiểu biết…); thế giới vô hình là thế giới chư Thiên, các cõi trời, cõi địa ngục không hình thể, không mang thân lục đại. Thế giới có hình thể là thế giới có sự tương quan giữa các vật thể với nhau, như: mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, thân xúc chạm v.v… Thế giới vô hình là thế giới mà chúng ta khó nhìn thấy biết được sự sống bên đấy, nên không thể “đoán mò” có hay không, hạnh phúc khổ đau, nói năng hành động thế nào về họ?
Theo nhà Phật chỉ có Đức Phật, các vị Bồ tát, An la hán, các nhà tu Phật có đẳng cấp, những bậc tu hành đắc đạo mới thấu thị về thế giới vô hình, những sinh hoạt của chúng sanh bên kia thế giới, như: cõi Niết bàn, cõi Tây phương Cực lạc, các cõi trời hay địa ngục… và tự tại trong các thế giới an lạc, giải thoát, hay khổ đau trong luân hồi sanh tử…
Bản năng nhà ngoại cảm cũng là điểm hẹn đạo đức trong thế gian, vẫn phải tôi luyện, phát huy đức trí, rèn luyện tu hành nhiều hơn nữa mới đạt yêu cầu “thấu thị trong việc tiếp xúc với cõi âm”, ngược lại, chỉ có sự cố “chết đi sống lại” để trở thành nhà ngoại cảm thì bằng không.
Hiện nay các nhà ngọai cảm có tiếng tăm, đã và đang làm chấn động quần chúng, thu hút các gia đình liệt sĩ ở Việt Nam trong vấn đề tìm mộ liệt sĩ, phán đoán sự việc, sự kiện… Thật ra sự việc nầy đối với nhà Phật thì chẳng ra sao cả; theo giáo lý nhà Phật trong hai hệ truyền thừa Nam Bắc tông thì con người sau khi chết ngũ uẩn (sắc thân và tâm thức) của họ không tồn tại, tan rã và trở về với lục đại đất, nước, lửa, gió, thức đại, không đại. Đồng thời có một cuộc tái sanh theo nghiệp thức, gọi là luân hồi báo ứng, chấp nhận thọ báo (thiện hay ác), những gì họ đã tạo ở kiếp sống vừa qua.
Đối với các nhà “Phật học cấp cao”, các nhà “học Phật có đẳng cấp” hiểu rất rõ hiện tượng “ngoại cảm” là phương tiện giúp đời ở một chừng mực rất ít ỏi, nhất định nào đó mà nhà Phật gọi là phép ngũ thần thông, trong đó có “thiên nhãn thông”. Tuy nhiên các phép thần thông, các phương tiện hữu vi ấy “không thật”, là “huyễn hóa” vô cùng..
Thuở đức Phật sanh tiền, một đệ tử đi khất thực, đến dòng sông lớn, nhìn thấy vị đạo sĩ chân không, đứng trên nón lá đi qua sông một cách nhẹ nhàng không chìm. Còn nhà sư thì dùng một quan tiền trả tiền đò qua sông. Đến bên kia bờ sông, nhà Sư hỏi:
– Đạo sĩ tu bao nhiêu năm mà qua sông?
– Bần đạo tu 40 năm. Nhà sư tu bao nhiêu năm?
– Mới 01 năm,
Vị đạo sĩ phải mất 40 năm tu để được qua sông, Nhà Sư mới tu chỉ tốn một quan tiền cũng được qua sông.. Như vậy, chứng tỏ trong giáo pháp Phật không chú trọng đến thần thông phép tắc. Xem đó là việc cản trở quá trình tu chứng của vị A la hán đệ tử Đức Phật.
(vụ việc thẩm mỹ viện Cát Tường, vụ lùm xùm của các nhà ngoại cảm: xin miễn giải đáp, rất mong các Bạn thông cảm)
HT Thích Giác Quang
TAMTHUC