Nhà ngoại cảm – Nguyễn Ngọc Hoài
Người nối liền hai cõi âm – dương.
Tôi đã đi áp vong tại văn phòng nhà ngoại cảm NguyễnNgọc Hoài, sau lần tiếp cận với người âm, tôi suy nghĩ rất nhiều về thế giới tâm linh, thế giới có thật mà tôi chưa một lần nghĩ rằng có thật, sau nhiều đêm trăn trở tôi quyết định kể lại câu chuyện của gia đình tôi với tất cả mọi người, biết đâu trong câu chuyện của tôi sẽ giúp ích được cho bao người ở hai cõi giới, như vậy chẳng là việc tốt hay sao, rất mong quí vị tham khảo để chúng ta hiểu biết thêm về cõi hư vô, nơi có những người thân yêu của gia đình mình đang tồn tại…
Áp vong – điều kỳ diệu
Gia đình tôi là gia đình buôn bán, trong cuộc sống vợ tôi rất duy tâm, đi xem, đi bói, đi cầu cô cầu cậu là việc thường xuyên của vợ, có lần cô ấy còn mang cả thầy cúng về “chập cheng” hàng ngày trời đến bực cả mình, những lần như thế đúc kết lại chẳng mang kết quả gì mà chỉ thấy mệt người, lời thầy phán thì đúng ít, sai nhiều, tóm lại không giải quyết được việc gia đình mong muốn, nói một cách thực tế là cúng không ra được vật chất mà tôi vẫn phải lăn lưng ra lao động hàng ngày để có, tôi vốn không tin vào những chuyện đại loại như đã kể trên nhưng vợ tôi hay lôi kéo tôi vào cuộc gọi hồn, xem bói. Tôi không bao giờ tin, tôi là người yêu quí vợ con, tôi vốn không muốn gia đình bất đồng quan điểm nên ậm ừ qua chuyện, nhưng cuối cùng cũng phải đưa ra ý kiến với vợ con, muốn làm sao thì làm, xem đâu thì xem, bói đâu thì bói miễn là đừng làm gì quá đáng quá, nếu không nghe lúc đó đừng trách tôi.
Gần đây vợ tôi huy động cả nhà bên vợ đi áp vong bố vợ tôi, nghe vợ kể qua tôi đã thấy khiếp cái đức tính mê tín của vợ, trong gia đình vợ người muốn, kẻ không muốn, nên tôi nhắc nhở vợ tôi làm gì cũng cần suy nghĩ chín chắn.
Vợ tôi nói tôi là người cổ hủ ấu trĩ, bực mình vì xúc phạm nên hai chúng tôi có lớn tiếng, cuối cùng cô ấy vẫn nhất quyết rằng quyết định của cô ấy là đúng đắn, cực chẳng đã tôi đành phải làm người chứng kiến, để rồi qua đó phân tích cho vợ tôi hiểu. Tôi cố chờ cái ngày hẹn…
Đến lịch hẹn làm việc gia đình vợ tôi đi khoảng chục người, tôi là người ngoài cuộc, anh vợ tôi oang oang.
– Cô V thì chỉ hay rắc rối, mê tín dị đoan, đã chết rồi làm gì có cái gì mà hồn với chẳng không?
Chuyện ngoại cảm tìm mộ thì có thật, có lâu rồi, báo chí người ta đưa đầy dãy ra đấy, phải đọc đi mà hiểu. Nhưng đâu phải người giỏi có nhiều, cả đất nước mình đâu chỉ có khoảng chục người có khả năng tìm mộ, mà họ tận đâu đâu ấy chứ, với lại ngoại cảm là họ dùng khả năng của họ, và tôi cũng cảnh báo cho cả nhà biết là có rất nhiều đồ rởm đấy nhé, từ bé tới giờ tôi chưa nghe thấy chuyện áp vong như cô nói cả.
– Anh đi thì biết, em không nói nhiều sợ lại còn mê tít hơn em!
Nghe vợ nói, tôi giận đến tím ruột, nhưng biết làm sao được vì mỗi người một hiểu biết nhận thức khác nhau, muốn nói cho vợ hiểu, mà khó nói quá, lúc này tôi mới thấm thía lời anh vợ “ chú nhu mì” đang mải nghĩ thì anh vợ tôi quát.
– Làm gì cũng cần có hiểu biết, đừng có nhảm nhí, lấy đâu ra người âm, nếu nói thế người chết cũng có cuộc sống hay sao? Học thức ít, nhận thức kém hiểu biết mù quáng, tôi á, có chết tôi cũng không bao giờ tin.
– Không tin rồi sẽ tin !
vợ tôi quả quyết rồi cười tít, bực mình tôi tua cho vợ tôi một trận, cô ấy nói “không nói lằng nhằng, người tin, người không, không nhất tâm sợ bố không về” nghe vợ hễ mở mồm là nhất tâm, nhất tâm, tôi ức chế đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không khí trong đoàn đi nặng nề…
Tới nơi có rất đông người, đủ các loại ô tô, xe máy có tới hàng trăm người, tấp nập, vào qua cổng có bảo vệ trông xe, vào bên trong có một gian phòng lớn, người ngồi chật phòng, sang gian khác một gian thờ nhỏ đơn giản trên ban thờ bày đặt hoa quả bánh kẹo, mọi người đang vào gian thờ khấn vái, gian kế bên được bài trí như công sở, có ba bốn người làm việc hành chính, họ hướng dẫn mọi người làm thủ tục đăng ký áp vong và tìm mộ.
Tôi vào phòng áp vong một cô còn trẻ xinh tươi ăn vận giản dị, không trang điểm, đứng ra thu xếp chỗ ngồi cho các gia đình, cô ấy chỉ cho ngồi từ 4 đến 6 người còn bao nhiêu cho ra ngoài, thế là ngoài sân người đứng, người ngồi la liệt, họ bàn tán nói chuyện về nhà ngoại cảm và khả năng của người đó, bỗng chốc tôi lăng xăng như phóng viên, qua các câu chuyện của họ tôi được biết có rất nhiều gia đình đã tìm được mộ qua văn phòng này, họ trở lại để cảm ơn và lễ tạ
Đến giờ làm việc nhà ngoại cảm xuất hiện, hóa ra lúc trước tôi đã nhìn thấy cô trong phòng đăng ký, nhà ngoại cảm giản dị bình thường, tôi cứ ngỡ là nhân viên.
Nhà ngoại cảm dành 10 phút trước khi áp vong hướng dẫn các gia đình cách áp vong, tiếp cận với người âm, sau đó cô vỗ tay rồi nói.
– Nào, mời các vong linh về nào, người nhà thương nhớ các vong muốn mời các vong về, mời các vong về gặp người nhà của các vong nhé, âm dương cách biệt các vong có nhớ người nhà không …
Tiếng cô mời tha thiết, nhẹ nhàng, ngọt ngào, khoảng 5 phút sau thật bất ngờ quá sức tưởng tượng của tôi, trong đám người chất ních kia rất nhiều người cả đàn ông lẫn đàn bà lắc lư rồi khóc ầm ỹ lên, họ khóc lóc họ kêu gào vì đau đớn, tiếng khóc, tiếng kêu át tiếng nói như một đám ma, đám vỡ chợ, tôi cố len lỏi vào để xem nhưng bị cô nhân viên chặt lại mời ra ngoài, đứng kiễng chân bên cửa sổ ngó xem mà rùng rợn, nhà ngoại cảm đi đến bên một gia đình hỏi.
– Nhà này có người đàn ông chết tự tử phải không họ về đây này.
Chị đưa tay xoa xoa đầu một người gần đấy nói.
– Cháu mời ông về nhập vào người nhà nào, sao ông lại phí đời thế, cháu thương ông quá thôi, ông về nhập vào người nhà để xem bây giờ ở nơi âm giới ông sống thế nào…
Chị đang nói thì một người trong nhóm không phải người chị xoa đầu tự nhiên nghẹo cổ, mồm thè ra một đống lưỡi, rồi người ấy đổ vật ra người nhà xúm vào hỏi nhưng lưỡi người kia vẫn thò dài ra trông đến khiếp, chẳng biết chị nói sao rồi người đó bắt đầu khóc sằng sặc và bắt đầu nói, qua câu chuyện của người bị linh hồn người chết nhập, hồn là đàn ông lúc còn sống về già bị bệnh nan y, mặc dù gia đình hết lòng chăm sóc nhưng lúc sơ sểnh đã treo cổ tự vẫn,và rồi bây giờ hồn về ân hận nuối tiếc cuộc đời mà tự mình đánh mất, khóc thương thân, thương vợ thương con, hồn nói làm tôi nghĩ…
– Tôi thương bà quá, tôi khổ lắm chết xuống dưới này mà tự tử như tôi khổ lắm, thương tôi hằng đêm bà cầu nguyện cho tôi được thanh thản bà nhé, tôi xin bà, tôi khổ lắm bà ơi, tôi có tội tự giết đi cái thân xác mình mà không phải của mình tôi, tôi tiếc đời tôi, cuộc đời được sống là đẹp lắm bà ơi…
Để cho gia đình tự trò chuyện chị quay sang một gia đình khác mời tiếp, chị lại ngọt ngào dỗ dành mời người âm về tôi nghe mà thấy mủn lòng quá, chợt chị dừng lại nói với người nhà
– Bác đi mời bố của bác phải không? tôi nói cho bác nhận người nhà nhé, bác đi gọi vong để tìm mộ bố của bác đúng không?
Người nhà xác nhận chị nói tiếp.
– Tôi nói cho các bác biết ngày trước ông cụ còn sống, nay cụ ở nhà con này, mai ở nhà con kia, các bác dưa nhau không nuôi cụ, cực chẳng đã cụ tự bỏ nhà đi chứ cụ có lú lẫn tâm thần gì đâu, rõ tội, sống thì không nuôi cho tử tế bây giờ còn đi tìm làm gì, cụ về đây rồi, tôi nhìn thấy rồi đấy nhưng chắc gì cụ đã nhập vào ai mà các bác gặp được, tội quá, tội quá. Trời đất xá cho tội người trần, chứ tội ấy là tội bất hiếu đấy các bác ạ…
Chị nói rồi quay sang nhà khác, chắc chị nói đúng vì gìa đình đó không ai phản đối, trong nhóm có một bác trai già ngồi nghe lặng lẽ khóc.
Đang mải xem nhà ngoại cảm thì ông anh vợ tôi đi đến bên đập đập vào người nháy tôi ra.
– Chú thấy thế nào?
Chưa biết trả lời anh ra sao, tôi lưỡng lự anh nói.
– Sao nhà mình nhiều đàn bà ngồi thế mà đến giờ chưa thấy đồng bóng nào lên cả, tôi với chú vào xem thử thế nào, nghe họ gào khóc khiếp quá, tôi với chú vào xem có ma nào dám nhập không.
Nghe anh vợ nói, tôi hơi sợ, anh băm bổ lại vô thần như tôi ma nào dám nhập vào anh, từ lúc vào đến giờ tôi không dám nghĩ bôi bác nữa nên tôi dè dặt nói với anh.
– Ta cứ xem mọi việc cho có ngọn ngành rồi mới kết luận anh ạ!
Hai anh em tôi vừa bước chân vào cửa phòng, tự nhiên anh tôi khụy xuống ngỡ là anh bị vấp nhưng không anh tôi hổn hển mắt lờ đờ như người hấp hối, mặt anh tôi tái nhợt tái nhạt, và rồi toàn thân anh tôi run lên, người cứ lắc lư, anh tôi quát
– Cút hết, chúng mày cút hết!
Anh quát to giọng oang oang, mắt gườm gườm nhìn mọi người, họ sợ vội xô nhau chạy, anh quay về phía người nhà quát tiếp.
– Chúng mày đi đâu? Đồ mất dạy.
Nghe anh quát chị dâu trên anh tôi nói.
– Đi mời vong bố chứ đi đâu chú thì…
Chị đang nói anh tôi lại quát tiếp.
– Cút hết, đồ mất dạy, tao là thằng bố chúng mày đây, hỏi gì, cút hết ra…xê ra, đồ mất dạy, thằng mất dạy này, tao đã chia cho mày hơn các em mà tao chết chưa ráo đất mày đã gianh với em mày, con vợ mày là con mất dạy, thờ với cúng, tổ với chả tiên…
Mồm chửi, tay đấm, anh tôi quay về phía anh cả gần 70 tuổi đang ngồi đấm trực diện, may mắn mọi người nhanh tay kéo anh cả tôi ra, nếu trúng quả đấm ấy của anh ba tôi mới hơn 50 tuổi, bự con trên 80 ký thì không biết anh cả tôi sẽ ra sao, anh ba đang chửu bới, anh hai nói xen vào.
– Lúc trước thầy hai vợ mà còn chửu chúng con mất dạy!
Câu nói ấy vô tình như lửa gặp gió, tức thì anh ba tôi trợn ngược mắt lên mặt đỏ ngầu lao dậy đuổi đấm anh hai, anh hai co cẳng chạy ra phía cổng, mọi người chạy dạt hết ra hai bên vì sợ, tôi chạy gọi cô Hoài, cô tới nói với anh ba.
– Ông làm cái gì ở đây thế! Sao lại mất trật tự thế đi đâu, ở đâu cũng phải có kỷ luật chứ.
– Xin lỗi cô, tôi xin phép dạy lũ con nhà tôi, chúng bố láo bố toét quá cô ạ, tôi xin lỗi…xin lỗi.
Cô nhẹ nhàng.
– Ông cứ ngồi một chỗ dạy con có phải oai hơn không, ông đuổi con ông làm gì cho mệt, ông cứ ngồi thế này mà dạy ông nhé, thế ông có hút thuốc không để cháu biếu ông một điếu nào, trông ông cháu biết ngày trước ở trần còn trẻ ông đẹp và đức độ lắm, phải cái ông hơi nóng tính tý ông nhỉ, ngày còn trẻ chắc nhiều cô mê ông lắm ông nhỉ…
Đang cơn hổ lửa nghe cô Hoài nói hồn bố vợ tôi cười tít ( giống hệt lúc bố tôi lúc sống) rồi hồn bố tôi oang oang
– Tôi hai vợ cô ạ, 10 đứa con, nàng dâu, chàng dể tổng cộng là 20 đứa, con gái tôi chẳng ế đứa nào, chúng bảo đi mời tôi về, tôi về mà chúng lại ăn nói cái kiểu ba que xỏ lá thế là không được.
– Thôi ông đừng nóng nảy quá ông nhé, từ ngày đi ông đã về với gia đình lần nào chưa, ông có nhớ vợ thương con quí cháu không…
Cô Hoài đang nói dở thì bố tôi lăn ra khóc, bố tôi khóc to, vừa khóc vừa nói thương nhớ các con, các cháu quá, cả nhà vợ tôi khóc theo, tôi cũng rớm nước mắt vì cảm động, phải công nhận là 100% hồn bố vợ nhập vào anh ba tôi, từ cử chỉ lời nói đến hành động giống bố tôi lúc còn sống như rin, vừa khóc bố tôi vừa nói
– Con V nó có hiếu vận động các con đi gặp bố về mà mấy ngày nay các anh các chị làm bố cực quá, cả đời bố nuôi nấng cho các con ăn học hơn người mà các con lại nói bố là ma, là đồng, là bóng thế à, bố là người, là người nhớ chưa. Đây bố nhập vào cái thằng ba này cho nó và các con biết là có bố về.
Đang khóc anh ba tôi im lặng một hồi rồi lớn tiếng.
– Tao sẽ cho nó ốm xem sức trâu mộng của nó có khỏe hơn tao không, cho ốm ba ngày cho biết bố mẹ ông bà tổ tiên nó ở đâu…
Cứ như thế hồn bố nhập vào anh ba tôi gần hai tiếng đồng hồ, cứ nói một lúc bố tôi lại lấy tay ôm bụng chỉ vào một chỗ bên phải kêu đau ( lúc sống bố tôi bị đau bụng phải mổ, khi bố tôi chết anh ba tôi hoàn toàn không biết gì về bố tôi vì lúc đó anh đang sinh sống ở nước ngoài)
Sau lần áp vong đó cả nhà tôi hết hồn luôn, ai cũng thấy việc hồn bố tôi về là có thật, anh ba tôi về tới nhà ốm khật khừ mất vài ngày, anh kể rằng khi bước chân vào cửa phòng áp vong thì tự nhiên mắt anh tối sầm lại anh ngỡ là mình hoa mắt và một lực vô hình nào đó chiếm hữu toàn phần thân thể anh, đè anh nặng trĩu người và anh ba tôi không còn hay biết một điều gì nữa.
Vợ tôi thấy cả nhà tin tưởng, được thể loa phóng thanh của cô ấy giảng bài tâm linh ngắn hạn, tôi vui vẻ nhưng vẫn bực thái độ của vợ, tôi nói.
– Thôi đi, từ ngày lấy cô đến giờ gần 30 năm chung sống cô lôi tôi đi bôn ba các loại ông đồng bà cốt, hôm nay tôi tuyên bố xác nhận người âm là có thật, từ nay tôi tin là có thế giới âm, nhưng tôi chỉ công nhận cái mình thấy là thật mà thôi.
Chị gái vợ phụ họa.
– Thật đấy, có nhớ hôm đi gọi hồn chỗ bà đồng S không, rõ thật cứ như hề, người mà cứ như chim ấy, gọi về hồn phải bay la, bay bổng…
Hôm đó tôi cũng đi, vào nhà bà đồng bà ngồi trên nghế lắc lư, lúc đặt lễ bà hé mắt nhìn sau đó bà nhắm mắt phủ khăn đỏ lên đầu và bà khấn thật to.
– Con lậy hồn, ba hồn chín vía hồn ở đâu thì về đây cho tín chủ gặp, hồn gần bay la…a…hồn xa bay bổng..a…nhanh nhanh mà về cho tín chủ gặp…a…ba hồn bảy vía hồn về…nhưng kết cục cái hồn nhập vào bà đồng ấy chẳng phải là ai trong nhà tôi cả.
Sau lần áp vong bố vợ độ tin tưởng cao, cả nhà bàn nhau đi mời tiếp để gọi mẹ vợ tôi, nhưng anh ba thì rất quyết không đến đấy nữa, anh tôi sợ, anh nói cái cảm giác ấy theo anh nhiều ngày, anh nói đúng là không biết thì thôi biết rồi mới thấy khiếp.
Lần áp vong sau mời mẹ vợ, tôi cũng tham gia nhưng ngồi cả buổi không thấy mẹ tôi về, nhà ngoại cảm nói rằng việc đi mời người âm là của người trần và việc có về hay không là của người âm, người âm có về mới gặp được, chứ không phải ai đi áp vong cũng gặp được vong hồn nhà mình, tôi nghĩ người trần và người âm cũng từa tựa như nhau cả, từ niềm tin trên tôi đề xuất với gia đình đẻ của mình, mong muốn gọi hồn bố tôi về gặp, ý kiến của tôi được cả nhà tán thành.
Điều không ngờ tới.
Cả nhà tôi đi áp vong bố tôi, ngày đi có đủ sáu người hai vợ chồng tôi và mẹ cùng ba đứa cháu họ, chờ mãi cũng chẳng thấy hồn bố tôi về mặc dù xung quanh các vong nhà khác đã về nhập rất nhiều tôi nhấp nhổm đứng ngồi không yên, chị Hoài chắc hiểu tâm trạng của tôi vì thế chị đã hỗ trợ rất nhiệt tình, chị hỏi:
– Nhà này đi áp vong bố sao lại thấy có bé trai bé tý đi theo ông thế này, có ai đẻ non hoặc con chết bé ở đây không, (vợ tôi có sinh cháu trai đầu lòng bị chết ngạt) chị dứt câu một cháu gái họ của tôi khóc um lên, cháu họ tôi khóc nức nở, khóc kiểu trẻ con, hỏi mãi cháu vừa khóc vừa nói:
– Bố mẹ ơi! Bố mẹ ơi! Con đây, bố mẹ chẳng ai còn nhớ tới con cả, ông nội cho con đi cùng về gặp bố mẹ, bố mẹ ơi con nhớ bố mẹ quá mà 20 năm rồi bố mẹ bỏ quên con, con nhớ bố mẹ quá bó mẹ ơi…
Cháu gào khóc thê thảm vợ chồng tôi cũng khóc theo cháu gào lên.
– Bố mẹ đẻ ra con con xấu số thiệt phận chết non mà bố mẹ không nhớ gì đến con cả, chỉ thờ người lớn thôi, không bao giờ thờ cúng con, con về nhà thổ công toàn đuổi con thôi, nếu còn sống con hai chục tuổi rồi, con cũng là người chứ sao không cho con một chỗ thờ, mà quên hẳn con đi như thế…bố mẹ cho con đi về nhà mình với, con bé cũng là người chứ, con thương mẹ lắm mẹ ơi…bố mẹ ơi…
Cháu nức nở kể:
– Bố mẹ biết không ông mới đi đón con về ở mấy năm nay ( bố tôi mới mất cách đây vài năm vì tai nạn) mà con nói cho bố mẹ biết ông nội chết oan đấy, bố mẹ gửi quần áo cho con xin hai bộ, cho con xin ít tiền…
Tôi giật bắn cả người vì lời cháu cho biết, thú thực nhà tôi cứ nghĩ cháu không thành người, phong tục quê tôi người nhỏ mất không thờ. Cháu nói nhiều, tôi chỉ kể lại những chuyện có liên quan về sau, sau rồi cháu bảo ông muốn về gặp bố mẹ, rồi cháu gọi “ ông nội ơi lên đi ” Cháu gọi dứt lời thì một cháu khác kêu đau đầu và cháu quay tít người rồi khóc nức nở và nhận là bố tôi, bố tôi nói bố tôi bị chết oan chứ chưa hết số, nam tào chưa gạch sổ, bố tôi chết vì tìm nhầm mộ người khác mang về nhà mình, bố tôi bị người này đẩy vào xe cho tai nạn chết, ( Trước khi mất bố tôi tìm mộ ông nội tôi thất lạc qua thầy L ) cụ thể thế nào thì lúc đó tôi không rõ lắm, chỉ biết sau khi tìm được mộ về xây mộ xong là bố tôi bị tai nạn chết, tôi hỏi mộ ông ở chỗ nào để chúng tôi đi tìm thì bố tôi hét lên.
– Thôi! Không có tìm kiếm gì hết, tao chết tao sợ lắm rồi, không có mộ thì thôi chứ đừng có tìm đòi gì hết, tao cấm chúng mày đi tìm mộ ông nội nhớ chưa, chưa biết chết hay sao mà còn đòi đi tìm, nhìn gương bố mày đây này các con ơi….làm sao mà tao chết, tao đang đi bộ cơ mà….
Sau khi hồn bố tôi ra khỏi người, tỉnh táo lại cháu kể lúc nghe cháu bên cạnh kêu to “ ông nội ơi về đi ” thì cháu thấy đầu óc ong ong rồi như người bị choáng, nâng nâng người như người say, ruột gan cháu cồn cào như người nạo, mắt mũi tối xầm và cháu không còn biết trời đất gì nữa…
Tôi kể hoàn toàn sự thật, tôi cảm giác một trong những người bị vong nhập khi áp, họ hoàn toàn như người bị chết lâm sàng không nhận biết được một cái gì nữa nhưng chuyện do vong nhập nói thì tôi phải băn khoăn suy nghĩ, tôi có trao đổi chuyện này với nhà ngoại cảm, chị nói chị chỉ là người có khả năng áp vong và tìm mộ thôi chứ chị không hiểu nhiều về thế giới âm.
Hồn con tôi về nhập là một bất ngờ, những lời vong nói hoàn toàn chính xác, cháu tôi bị hồn con nhập còn trẻ mới hơn hai mươi tuổi lại ở quê không thể biết chuyện gia đình của gia đình tôi một cách chi tiết như lời vong nói.
Chuyện về vong hồn bố tôi nói là một bất ngờ tới choáng váng, thế giới âm khó hiểu quá, quả là bố tôi có tìm mộ ông nội tôi nhưng đầu cuối ra sao thì tôi lại không biết vì chúng tôi ở xa, hơn nữa bố tôi lúc sống không kể rõ đã tìm ông nội tôi như thế nào, nếu đúng như lời vong nói thì bố tôi chết có một lý do…
Tôi rất đau đớn và xót xa ân hận đối với người thân đã khuất, nhất là với bố đẻ và con trai tôi, phải chăng tôi không tin những chuyện về tâm linh mà không chịu tìm hiểu về lĩnh vực này.
Tôi ân hận đã không vào cuộc để hiểu và phân tích phải trái lợi hại cho người thân.
Tôi tự hỏi mình không biết cuộc sống của thế giới bên kia thực chất như thế nào? Tôi nhủ với lòng mình tìm hiểu thế giới tâm linh sẽ là một phần việc trong cuộc đời của mình.
Nguyễn Phúc Thiện.
Khâm Thiên – Hà nội tháng 12 / 2008
Tiếp theo là bài viết của một nhà báo:
Tôi đi gọi hồn
Nằm ở một bên sông Mã, gần như liền kề với một đầu cầu Hàm Rồng (hướng về phía Hà Nội) và cách thành phố Thanh Hóa không xa, có một địa điểm chuyên gọi hồn mà người khởi xướng và chủ trì là cô Phương (nhiều người còn gọi là bà Phương). Cô Phương có khả năng đặc biệt và hiếm hoi này từ lâu lắm rồi. Hồi cô còn rất trẻ. Nay thì cô đã 46, 47 tuổi. Xưa thì người ta coi việc gọi hồn thuộc diện mê tín dị đoan. Nay thì khác, cô là người có cùng tần số với người âm, có khả năng “thông dịch” giữa người dương với người âm và rất đáng trở thành đối tượng của Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người có trụ sở tại Hà Nội, tồn tại hợp pháp ít năm nay.
Khoảng 8 giờ sáng một ngày đầu tháng trước, tôi đã có mặt ở nhà cô Phương. Trong một khuôn viên có diện tích hàng nghìn m2, lôi được mục đích hàng trăm con người đang bình tĩnh chờ đợi. Có người (khách vãng lai) vừa ăn sáng xong. Có người (khách ở trọ) vừa ngủ dậy, vội vã đi đánh răng, rửa mặt. Một người thấy tôi là “ma mới”, bèn bảo: “Anh mới đến đây lần đầu à? Hôm nay, phải 10 giờ cô Phương mới bắt đầu và sẽ kết thúc vào 3 giờ chiều. Còn thủ tục thì cũng đơn giản thôi. Anh vào chỗ kia sắm lấy một cái lễ từ 20 đến 50 nghìn đồng. Sau đó đặt vào chỗ kia và thắp hương khấn. Anh cứ khấn, có thể khấn thầm hoặc nghĩ thầm trong đầu cũng được và nhớ gọi tên một vong hồn nào đó, rồi ngồi vào chỗ kia mà đợi. Xong việc, anh có thể tạ ơn… cô thế nào thì tùy tâm”. “Nhưng đợi có lâu không?”. “Không thể biết được, có thể rất nhanh hoặc rất lâu. Có thể đến lượt hoặc không bao giờ đến lượt. Tất cả đều phụ thuộc vào vong, anh hiểu chưa? Nếuvong nhà anh về ngay thì nhanh, về chậm thì lâu, không về thì chịu”. “Thế cứ ngồi đợi thôi à”? “Chỉ có ngồi đợi thôi và hy vọng. Ngoài ra, còn biết làm gì khác nữa. Bản thân tôi cũng đã phải ăn chờ nằm đợi ba hôm nay rồi. Tôi sẽ phải đợi cho đến bao giờ vong nhà tôi về thì thôi. Tôi có nhiều việc vô cùng cần thiết để hỏi người cõi âm. Còn anh”? “Tôi chỉ vì tò mò thôi mà. Gọi hồn để cho biết vậy thôi”.
Rồi đến 10 giờ, cô Phương bắt đầu vào việc, Cô ngồi trong một phòng, còn mọi người ngồi trong mấy gian nhà xung quanh chờ đợi. Chốc chốc, lại có một giọng phụ nữ đã cứng tuổi, xướng: Vong ông M đã về! Vong bà H đã lên! Vong chị K đã xuất hiện.
Sau mỗi lần giọng phụ nữ kia xướng lên như thế, lại có một đám người chạy hớt ha hớt hải vào chỗ cô Phương như thể thời bao cấp xếp hàng ở một cửa hàng lương thực mà được gọi vào mua gạo vậy. Ngồi cạnh tôi có một người phụ nữ trạc 50 tuổi cứ hết vào lại ra đến hai, ba lần. Một cô gái trẻ ngồi đối diện với tôi, nói: “Từ hôm qua đến hôm nay, chị này vào ra có đến 3, 4 lần rồi nhưng vẫn không được việc. Không biết hôm nay có xong không”?
Vào được một chút thì người phụ nữ trạc 50 tuổi lại đi trở ra. Chị nói giọng buồn bã: “Vong nhà mình hiền quá! Lại bị các vong khác chen bật ra rồi! Thế là lại không gặp được! Lại đành phải chờ thôi! Chẳng biết phải chờ với đợi bao lâu nữa!”.
Nghe lời than này, tôi chợt nhớ đến bà nội tôi. Sinh thời, bà thường bảo tôi: “Trần sao âm vậy, cháu ạ! Có lần vừa sáng bảnh mắt, bà đã bảo tôi: “Hôm qua tao nằm mơ, thấy cụ Hàn về (cụ Hàn là cụ tôi và là bố chồng của bà tôi). Cụ bảo: “Dưới âm hồi này cũng loạn lắm, khó sống lắm”. Tôi nghe bà tôi nói thế mà gai cả người. Chả nhẽ những người đã về cõi vĩnh hằng rồi mà vẫn phải sống bon chen, vất vả thế sao?
Một người đàn ông nói giọng Nghệ, kể với tôi: “Em đi gọi hồn vợ em lần này là lần thứ hai. Lần trước, em đã được gặp vong vợ em. Em hỏi cô ấy thì cô ấy chỉ khóc không nói gì. Vợ em mất đã mấy năm nay. Em muốn hỏi vợ em xem cô ấy có đồng ý cho em đi bước nữa không?”. Tôi nhìn người đàn ông nói giọng Nghệ này với ánh mắt trân trọng, bụng thầm nghĩ: phải công nhận tay này yêu vợ thật! Chắc chắn khi vợ còn sống, anh này là một người hạnh phúc.
Tôi tình cờ gặp một người quen tên là V Anh này có dạo làm việc ở Công ty T Còn tôi thì làm báo, có dạo được phân công việc mảng du lịch. Có lần vì đi viết bài về khách sạn L mà có quen biết V sơ sơ. Ngồi nghe V kể những chuyện quanh quanh việc gọi hồn mà tôi thấy lạnh cả gáy.
Rồi V kể: “Anh có biết tuần trước, có một bà mẹ đi gọi hồn không. Con bà mới chết trước khi bà đi gọi hồn không lâu. Vong hồn con trai bà nói: “Không phải con bị chết đuối đâu. Con bị chúng nó giết đấy. Lần sau, mẹ vào đây, con sẽ gọi tên những đứa giết con. Còn bản thân con, cũng phải tìm cách trả thù chúng”. Cách đây cũng chỉ một tháng chứ mấy, có một gia đình vào đây gọi hồn. Vậy mà có một vong mới 3 tháng tuổi, nói giọng tức tưởi: “Con chưa có tên. Hồi mẹ nạo thai, con mới là một thai nhi ba tháng tuổi. Con oán bố mẹ lắm. Tại sao bố mẹ lại hại con như vậy? Hồi mẹ bỏ con, con đã phải sống nương tựa vào ông bà”.
Ngừng một lát, V kể nhưng chuyển sang “gam” khác: “Đi gọi hồn này, có lúc cũng vui. Có người còn sợ không dám theo vợ vào đây một lần nữa… Em biết có một ông vừa gặp vong hồn ông nội, đã bị mắng như tát nước vào mặt: “Mày là thằng hư đốn. Mày dám có cả tình nhân cơ à. Tao biết mày sắp có ý định bỏ vợ. Từ nay phải sửa chữa khuyết điểm ngay nhé! Từ nay mà mày còn thế nữa thì đừng vác mặt vào gặp tao nữa. Chúng tao sẽ từ mày!”.
Thế V có tin không?
Tin chứ! Mình chỉ khấn thầm mà vong lại về gặp cô Phương. Cũng có thể thắp hương khấn vong, xin gặp vong từ Hà Nội cũng được. Rồi vong về. Rồi vong cứ gọi vanh vách tên từng người. Hỏi chuyện gì ở cõi dương, vong cũng biết hết cả. Vong thông thạo mọi thứ như thế cơ mà, vậy sao lại không tin?
Nhưng gọi hồn thì có tác dựng gì không?
Có chứ. Người âm chỉ cho người dương những gì may rủi, những gì lành dữ đã xảy ra hoặc sắp xảy ra để lường trước mắt để biết mà phòng. Người âm yêu cầu người dương phải gửi gì xuống cõi âm, giúp người âm. Thế là âm dương kết hợp còn gì! âm dương mà kết hợp thì sẽ tốt thêm thôi! Anh bảo nếu không tin, làm sao ngày nào cũng có đông người đến đây? Anh bảo nếu không tin, tại sao cô Phương được hoạt động công khai? Anh bảo nếu không tin, tại sao cơ ngơi của cô Phương cứ ngày một phát triển như hiện nay?
Trong lúc trò chuyện với V, thỉnh thoảng tôi lại thấy mấy người vào chỗ cô Phương đi ra. Có người thì cười. Có người thì mắt ngân ngấn lệ.
V bảo: “Họ gặp được người cõi âm rồi đó! Họ cùng vui buồn với người cõi âm rồi đó”!
Tôi hỏi: “Sao tôi thấy có mấy người mới đến mà đã được cô Phương cho gọi vào ngay thế”?
V nói ra chiều rất thành thạo: “Có gì đâu, hôm qua, mấy người này gặp vong hồn mẹ. Họ nhờ vong hồn mẹ họ mời hộ mấy vong hồn nữa cùng về vào sáng nay. Thế là y hẹn, họ gặp được thôi”.
Tôi ngồi đợi mãi đến trưa, bụng hơi đói, bèn nhờ V “Này, cậu còn ngồi ở đây chứ? Vậy cho tớ nhờ một việc. Tớ sẽ ra ngoài kia ăn tạm cơm trưa. Hễ thấy cô Phương cho vong hồn ông tớ tên là R thì nhớ gọi tớ ngay nhé”!
Tôi ngồi ăn một bữa cơm trưa dạng bình dân trong khuôn viên nhà cô Phương. Chỉ gọi có một bát canh cá, một đĩa dưa xào với giá chạy qua một ít thịt bò và một đĩa trứng rán khiêm tốn cùng hai chai bia Hà Nội mà hết tròn một trăm nghìn đồng. Vừa ăn trưa, tôi vừa nghe một bà già người Vĩnh Phúc nói nhỏ: Đồ lễ bán cũng đắt quá. Chỉ cớ mấy quả cà, quả quýt nho nhỏ mà cũng phải mua tới 20 nghìn đồng. Lộc của những người gửi cô Phương sau khi gặp vong xong, cũng khá nhiều, toàn là hoa quả. Không biết sau đó, người ta có bán “quay vòng” không nhỉ? Mỗi ngày mà ở đây cũng tốn kém ra phết, đấy là chưa tính tiền ngủ trọ”.
Đến 13h cùng ngày thì tôi buộc phải về Hà Nội. Lý do hôm nay cô Phương mệt quá, không thể tiếp tục được.
Gặp tôi, V nói luôn: “Không thấy cô Phương gọi tên vong hồn ông nội anh. Hình như hôm nay, vong về hơi ít. Em được biết, có hôm, vong về nhiều quá đến nỗi cô Phương ngạt thở, phải mở tất cả các cửa ra, cho thoáng”.
Cũng giống như mọi người, tôi quay ra chỗ bàn thờ đặt ngoài trời xin lộc từ cái đĩa hoa quả mà mình đã thắp hương từ sáng. Tôi thấy tờ 10 nghìn đồng của tôi đặt trong đĩa hoa quả đã không cánh mà bay từ khi nào. Tôi lẩm bẩm: “Chẳng biết cõi âm thế nào, chứ cõi dương thì vẫn còn nhiều người tham lam lắm. Đến mấy nghìn để lên bàn thờ để cúng cụ mà có người cũng cuỗm luôn. Thật là tệ”!
TAMTHUC