Thầy phù thủy quản yểm bùa chống trùng tang bằng cách cho con cóc ngậm lá bùa, sau đó bỏ vào ống tre, đóng xuống đỉnh mộ người mới mất.
Bùa chú! Ai đã từng nghe và ai đã từng thấy? Một lần tình cờ, tôi có được mấy quyển sách hướng dẫn làm bùa được viết bằng chữ Nho do một ông thầy phù thủy đã mất cách đây 20 năm để lại. Nói đến bùa, tôi có biết người Thái có bùa của người Thái, người Mường có bùa của người Mường,… với các loại như bùa yêu, bùa ghét, bùa chữa bệnh,… còn bùa của nhà nho thì tôi đã thấy làm nhưng hiểu thì còn rất mông lung, mơ hồ. Và tôi quyết “khăn gói quả mướp” đi tìm người giải mã đống sách chữ nho cùng nắm lá bùa mà tôi đang có trong tay.“Khi thầy mất, con cháu đừng cất công đi tìm sách của thầy. Vì nó có sức mạnh vô biên, người có đức học được thì tốt bằng không thì họa hại. Một ngày nào đó thầy bắt gặp ai có căn số tốt hợp với thầy, thầy sẽ về báo mộng và truyền lại cho người đó và họ sẽ đến tìm”, – đó là lời cuối cùng trước khi nhắm mắt của thầy phù thủy Hà Kim Quản tự Kim Quản.
Có duyên gặp sách
Nói như nhà Phật thường nói, phải có duyên thì mới gặp. Nói thế thì chứng tỏ tôi có duyên với đống sách của nhà phù thủy Kim Quản rồi. Đó là dịp nghỉ lễ 30/4, thay vì về quê thăm gia đình tôi lại về nhà bạn chơi. Đang ngồi uống nước tại nhà ông Bùi Văn Triệu (trú xã Gia Thủy – Nho Quan – Ninh Bình) chả hiểu sao tôi lại ngẩng mặt lên nóc nhà và rồi thấy một cái gì đó rất khó hiểu. Buột miệng tôi hỏi ông luôn “có cái gì trên nóc nhà mà kỳ lạ vậy ông?”. Đáp lại, ông bảo: Làm gì có cái gì. Tôi có thấy gì đâu!
Một số lá bùa trừ ma quỷ mà “ phù thủy” Hà Kim Quản để lại.
Tôi tưởng ông biết đó là gì, ông nói khéo như vậy nên thôi, chuyển chủ đề khác. Nhưng sau khi đặt chén nước xuống ông bảo, hay cháu trèo lên xem là gì giúp ông. Khách đến nhà, tự ý thì không được tiện cho lắm nhưng được ông “ban chiếu” thì tôi đành nghe theo vậy.
“Là một bọc sách ông ạ” – tôi nói. Ông nheo mày khẽ nói “Sách gì nhỉ. Cháu mở ra xem nào”. Được ông cho phép, tôi lật dở từng trang. Đó là những cuốn sách được viết bằng chữ nho với những hình vẽ kỳ quái kèm theo một số tờ giấy nhỏ được viết bằng mực tàu đen – đỏ. Cầm trên tay những quyển sách đang đi vào giai đoạn mục nát, ông run run, ngấn lệ “đã 20 năm nay có rất nhiều người tìm đến tự xưng là hậu duệ của ông ấy nhưng họ không tìm thấy sách, hóa ra những cuốn sách đó lại để ngay ở đây…”.Đặt những cuốn sách lên bàn, ông bảo “đó là sách hướng dẫn làm bùa và đây là những lá bùa đấy cháu à. Không thể tự tiện đem ra mở xem được đâu. Nhưng cháu là người duy nhất trông thấy đống sách này suốt ngần ấy năm thì chứng tỏ cháu có căn duyên rồi. Từ nay, cháu phải cất giữ đống sách này cẩn thận, nếu cháu có duyên thì cháu sẽ trở thành một thầy phù thủy, có pháp hiệu, đạo hạnh, bằng không sẽ có người tìm đến cháu mang đống sách này đi cho người khác…”.
Đã từng trông thấy người Thái, người Mường, người Thổ làm bùa nên tôi cũng có đôi chút tin vào bùa ngải, hay đúng hơn là có đôi chút tin vào những điều kỳ diệu mà khoa học chưa thể giải đáp.Trưa hôm ấy tôi quyết định lên xe đi về Thanh Hóa – nơi mà thầy Kim Quản từng sống. Ngồi trên xe, ngẫm lại những gì ông Triệu kể mà lòng không khỏi lo lắng: Sách này là của ông Hà Kim Quản để lại, ông Quản là anh rể tôi, ông ấy đã mất cách đây 20 năm. Khi còn sống, ông đã đi khắp nơi từ Nam Định, Ninh Bình cho đến Thanh Hóa,… để diệt trừ yêu ma. Vậy nên đi đến vùng nào, người ta cũng đều biết đến tên ông. Một phần ông là người dễ gần, một phần vì cái khả năng siêu phàm của ông. Ông được các nhà nho, thầy cúng cùng thời phong là “thầy phù thủy” khi tuổi đời còn rất trẻ. Ông là người kế nghiệp của những đời trước nhưng lại là người duy nhất không truyền lại bí quyết làm bùa cho ai. Vì ông sợ người ta làm điều ác nhiều hơn điều thiện …”.
Giữa trưa nắng gắt, xe đưa chúng tôi vào đất Như Thanh – Thanh Hóa – nơi cụ Quản từng sống ngày xưa, ở đây có hai người con gái của cụ và một người em gái ruột ông. Bà Hà Thị Tuất – người con gái trưởng ông Quản cũng thật bất ngờ khi biết tôi là người duy nhất có những cuốn sách kia. Vì bà biết, ông cụ sẽ không truyền lại nếu không có người hợp căn số.
Lá bùa này dùng để “hãm hại, bắt nhốt” linh hồn người khác – một trong những lá bùa tối kỵ tuyệt đối không được tùy tiện sử dụng.
Đón nhận những cuốn sách trên tay, bà khẳng định đúng là nét chữ của ông Quản. Đồng thời bà lấy trong tủ ra một cuốn sách được viết bằng chữ Nho và chữ Quốc ngữ ra so sánh. Bà nói, trong số cuốn sách cháu có, có một sách hướng dẫn yểm bùa do ông cụ ba đời trước là Hà Kim Uy tự Kim Uy viết ra.Để trao đổi với chúng tôi, bà Tuất nhờ người sang lai bà cô – bà Hà Thị Chúc, em gái ruột ông Quản. Tiếp chúng tôi, bà Chúc kể: Tôi không biết khả năng cúng bái điều khiển thần thánh trong dòng họ có từ bao giờ.
Khi lớn lên, tôi được thầy – bố kể lại rằng người giỏi nhất là ông tôi gọi bằng ông nội – Hà Kim Uy, có pháp hiệu là Kim Uy. Ông cụ có khả năng làm phép thuật rất đặc biệt. Theo lời kể thì có hôm bà cụ đi chợ mua lợn con về nuôi. Về đến nhà đặt gánh xuống thì thấy hai bên hai rổ khoai lang. Chưa hiểu thế nào, bà mếu máo khóc, còn ông thì ngồi trong nhà cười. Hóa ra ông làm phép biến lợn thành khoai lang để trêu chọc bà.Ông cụ cũng có một cái tài nữa đó là qua sông bằng cái … nón lá. Ông ngồi lên nón rồi sai thần thánh rước qua sông chứ không cần phải chèo lái gì (khả năng sai khiến thần quỷ này sẽ được một thầy phù thủy giải đáp ở bài sau). “Nhưng theo lời kể thì ông cụ mất rất sớm cũng bởi tại những lá bùa mà ông viết ra”, bà Chúc nói thêm.“Mùa hè nắng gắt, đồng lúa khô hạn. Đêm xuống, ông làm hai người rơm rồi yểm bùa sai thần Môi nhập vào hai người rơm và sai đi tát nước. Khi đến gần sáng, nước ruộng gần đầy, có người đi chợ sớm lúc gà mới gáy trông thấy hốt hoảng quẳng gánh chạy về và kêu dân làng đến xem. Thần Môi đang tát nước bỗng ngã gục xuống và ông cụ Kim Quy cũng đột tử luôn. Sau này thầy tôi bảo đó là do thần Môi làm phản, chống lại bùa pháp nên ông cụ mới bị đột quỵ và mất…”.Câu chuyện đang lúc ly kỳ thì ngoài ngõ thấy có một người phụ nữ tất tưởi chạy vào. Đó là bà Hà Thị Sửu – người con thứ hai của ông Quản, nghe tin có người tiếp nhận sách của thầy mình nên bà chạy lên xem.
Giới thiệu xong, bà Chúc kể tiếp cho chúng tôi nghe “đến đời thầy chúng tôi là ông Hà Kim Hoãn tự Đạo Huyền Bách, chúng tôi có chứng kiến. Ông kể cho chúng tôi nghe rằng, sau khi ông nội bị thần Môi hại chết. Đêm đêm ông nằm nghe ông cố về báo mộng, rằng ở các trang sách có nội dung gì và những lá bùa đó dùng như thế nào đồng thời thuật xem tướng số vận mệnh con người. Ông là người có thể biết được tương lai và việc ông biết cái chết của mình từ 12 năm trước là một minh chứng”.Đến đời ông Quản, bà Tuất cho biết khi ông nội tôi mất, thầy tôi lúc đó còn chưa biết đọc chữ Nho là gì. Một buổi sáng ngủ dậy thầy tôi bảo đêm nằm mơ gặp ông cố, ông cố dặn “từ mai ngủ nhớ mang theo sách cùng”. Vậy là hôm sau ngủ, thầy tôi cứ để cuốn sách trên ngực, đêm đêm ông nội cố và ông nội tôi về truyền dạy cho thầy tôi.
Nhiều hôm ngủ dậy nghe thầy tôi bảo u tôi “trưa nay có người đến cúng, các bài cúng được thầy truyền lại cho đêm qua rồi”. Cứ như thế, khi thầy tôi biết hết nội dung các cuốn sách thì không thấy thầy tôi nói đến ông cố nữa, thầy bảo “cố đã dạy hết cho thầy rồi nên cố không về nữa”.Với người không hiểu, không chứng kiến thì câu chuyện trên đó gần như là một câu chuyện mang tính huyễn hoặc, hoang đường. Liệu hiện tượng như hai người con cụ Quản kể đó có thực hay không? Câu trả lời là: Có. Còn cụ thể hơn chúng tôi sẽ viết ở bài sau.
Theo ông Trần Thanh Dưỡng – người được ông Quản viết tặng cuốn sách cúng: Ông Hà Kim Quản là một người rất giỏi. Có thể yểm bùa, giải bùa, có thể sai binh khiển tướng và đã đạt đến mức như người ta thường gọi là thầy phù thủy bậc cao. Bản thân tôi cũng đã về quê gốc của ông, thấy dân làng sùng bái ông lắm. Đặc biệt với những đời ông Quản có thể sai thần, sai thánh, có thể thay đổi vận mệnh con người bằng những lá bùa này đấy…”.Với người bị ốm, ông Quản có cách trị bệnh của riêng mình. Ông viết lên giấy với các hình vẽ khác nhau bằng 2 loại mực, đen – trắng. Khi viết, ông có đọc lời chú bằng tiếng Hán Việt. Mỗi một đường nét, ông đọc một lời chú khác nhau. Sau đó đốt tờ giấy và bỏ vào chén nước. Đưa chén nước đó cho người bệnh uống, còn cặn thì xoa lên đầu là khỏi. Ý nghĩa của loại bùa này là trừ tà, trừ ma chứ không phải là thuốc chữa bệnh.
Thế nên người “trị bệnh” phải biết dùng lời chú chứ không cần phải biết bắt mạch, kê đơn, bốc thuốc. Mặt khác, ông Quản chỉ đồng ý chữa bệnh cho bệnh nhân mà bệnh viện khám không ra bệnh và bị trả về.Khả năng của ông Quản, một lần nữa được ông Nguyễn Văn Hải khẳng định: Vợ tôi mất khi cô ấy mới 20 tuổi. Trước đó, ông Quản đã cảnh báo về số phận vợ tôi nhưng tôi không nghe. Khi vợ tôi mất tôi mới thực sự tin. Vợ tôi mất được ít ngày, đêm đêm trong nhà toàn nghe tiếng người đàn bà than khóc, giọng chất chứa sự sầu não, thương tâm, còn tôi thì ốm liệt giường.
Ông Quản biết chuyện, mang bút mực lên, đọc bùa rồi yểm vào góc nhà, từ đó đến giờ gia đình tôi cũng được xem là luôn ổn định.Còn chuyện lạ kỳ nữa là ông có viết các lá bùa, sau đó bỏ vào miệng con cóc, cho vào ống tre rồi đóng xuống bốn góc nhà, bốn góc vườn. Ông bảo “nhà có mưa gió cỡ nào cũng không sập được. ma quỷ bốn phương cũng không thể vào”. Sau hàng chục năm người ta phá nhà cũ để xây nhà mới họ lấy ống tre lên vẫn thấy con cóc còn sống.Hay như chuyện ông yểm bùa chống trùng tang bằng cách cho con cóc ngậm lá bùa, sau đó bỏ vào ống tre, đóng xuống đỉnh mộ người mới mất. 3-4 năm sau, khi cải táng người ta vẫn thấy con cóc còn sống, thậm chí rất béo so với cóc sống bên ngoài.Khi chúng tôi đặt câu hỏi vì sao ông Quản không ở cố định một nơi, mà hết chuyển từ Ý Yên (Nam Định), Nho Quan (Ninh Bình), rồi đến Như Thanh (Thanh Hóa). Bà Chúc đáp, “ông là người có khả năng nhìn thấy ma quỷ”. Khi ông mới vào đây được một thời gian thì chị em chúng nó (chỉ bà Tuất, bà Sửu) lấy chồng trong này luôn
. Dù biết xa các con ông sẽ buồn nhưng ông vẫn quyết định từ bỏ đất Thanh Hóa vì một hôm ông đang ngồi uống nước thì thấy bóng dáng một người đàn bà đi ra. Ông phán luôn rằng mảnh đất này sẽ có người đàn bà chết trẻ và ngay hôm sau ông gọi mọi người lên kế hoạch chuyển nhà về Ninh Bình.Theo lời chỉ dẫn, chúng tôi đến mảnh đất mà trước đây ông Quản từng sống. Nay là đất của ông Lương Bá Toàn và quả thực rất bất ngờ. Sau khi gia đình ông Quản chuyển đi, gia đình anh Toàn đã chuyển đến. Được một thời gian sau, vợ anh Toàn mất khi mới chị mới ngoài 30 tuổi.Những lá bùa của thầy phù thủy Hà Kim Quản còn rất nhiều.
Theo ông Trần Văn Thược (hiện đang trú tại Tiên Lãng – Hải Phòng), là người kế vị đời thứ 18 về khả năng làm bùa chữ Nho của họ Trần và là người có thể đọc những lá bùa của ông Quản cho rằng, những lá bùa và sách mà ông Quản để lại là một kho tư liệu quý giá không thể để cho người thất đức nắm được. Vì trong số những lá bùa đó, có bùa để hãm hại người khác, có bùa cứu nhân độ thế, trừ ma diệt quỷ,… Những lá bùa đó thâm sâu, huyền bí, gia đình tôi có 18 đời làm nghề này nhưng vẫn không có một số lá bùa đặc biệt ở tầng cao siêu như trong sách ông cụ để lại. Ông Quản không truyền lại cho đời sau vì ông ấy chưa tìm được người phù hợp. Tuy nhiên, dòng họ này cần phải có hậu duệ sớm, nếu không sẽ nhanh lụi tàn vì các thế lực ma quỷ cõi âm có mối hận muốn quay về trả thù với các ông thầy trong dòng họ nhà này…!!!
Những bức hình vẽ người không đầu, hoặc bị kẹp đầu kèm theo những lời bùa chú huyền bí càng khiến ai trông thấy lần đầu cũng ghê sợ…
Đón nhận những cuốn sách quí từ tay ông Triệu, chúng tôi nhẹ nhàng lật dở từng trang, từng quyển. Mặc dù không hiểu sách viết gì, nhưng những hình vẽ trong các cuốn sách đã khiến chúng tôi có cảm giác gai lạnh nơi sống lưng. Trang đầu tiên là hình người bắt chéo chân, chéo tay như bị trói, bị giam nhốt trong ngục và bị chém, bị đốt. Rồi những trang tiếp theo có cả những hình người với 3 cái đầu, 3 sắc diện, trạng thái khác nhau. Những bức hình vẽ người không đầu, hoặc bị kẹp đầu, treo cổ kèm theo những lời bùa chú huyền bí càng khiến bất cứ ai trông thấy lần đầu cũng ghê sợ, khiếp vía…
Sách nói gì? Đó còn là một điều bí ẩn, song trong dòng họ Hà và những người hàng xóm nơi ông Quản từng sinh sống vẫn còn truyền tai nhau những câu chuyện “huyễn hoặc” khiến không ít người phải tin hay có lúc làm người nghe phải nể sợ, kính phục.
Có ai đã từng chứng kiến cảnh bệnh nhân được quấn một tấm vải, cho nằm ngoài sân và phủ lên một lớp vỏ trấu. Sau khi châm lửa đốt, đống trấu cháy đỏ rực thành than mà người bệnh không hề gì? Hơn nữa, việc những người con trai nhà phù thủy Hà Kim Quản liên tiếp gặp tai ương có phải là ma quỷ về báo thù hay chỉ là lời đồn đoán?
Theo thầy phù thủy, đây là một trong những lá bùa nguy hiểm nhất dùng để hãm hại người khác trong kho sách của ông Quản.
Một trong những câu chuyện đó là “hiện tượng” mấy năm trước, bà Tuất đang ngủ thì nằm mơ ông Quản về báo rằng ngày mai khoảng 1h (13h00”) chiều ông Hồi – thông gia của ông Quản, phía gia đình chồng bà Sửu sẽ mất.
“Nếu ông Hồi mất lúc đúng 1h thì con phải xuống cúng giải trùng tang giúp thầy. Còn nếu chệnh giờ từ khoảng 2 phút trở đi thì thôi, gia đình nhà thông gia có phước thoát được kiếp nạn…” – bà Tuất kể lại giấc mơ.
Bà Tuất tỉnh dậy mới biết mình ngủ mơ và sáng hôm sau có kể lại cho một số người, trong đó có bà Sửu. Sự thật thì đúng 1h chiều hôm sau, ông Hồi nhắm mắt xuôi tay thật. Lúc này, mọi người mới tin việc ông Quản về báo mộng cho bà Tuất biết trước số phận của ông thông gia.
Là hàng xóm nhà bà Tuất, ông Lê Ngọc Thanh cho biết, năm 1998 con gái ông bị bệnh. Bệnh viện trả về vì không tìm ra được bệnh. Hôm sau bà Tuất sang nhà nói, “tôi nằm mơ thấy ông Quản về báo mộng, con gái anh bị ma làm vì đã đi vào chỗ gốc cây bồ kết, nơi có người đàn ông ôm mìn tự tử (vụ việc này xảy ra năm 1996 – cách nhà ông Thanh 200m), giờ chỉ cần khi chập tối mang hương vàng đến cúng liền 1 tuần là khỏi bệnh”. Được sự đồng ý của gia đình, bà Tuất đã mang hương lên đó cúng, đến ngày thứ 5 thì con gái tôi tỉnh dậy, có thể đi ra đi vào như người bình thường. Nhưng sau đó chúng tôi đã không đồng ý việc bà ấy cúng bái nữa, và cũng thật buồn cho chúng tôi, ít hôm sau con gái tôi mất, khi đó mới bước sang tuổi 18.
Như bài trước đã nói, với những người bình thường thì ít ai tin vào hiện tượng mơ mộng, hay cách trị bệnh bằng bùa chú, cúng bái của những nhà phù thủy họ Hà. Còn cúng bái, bùa chú dùng như thế nào, có phải là mê tín dị đoan hay là điểm đặc trưng văn hóa nào đó thì chúng tôi xin nhờ người giải đáp ở bài sau. Nhưng cũng có một trường hợp mà ngày nay chúng ta vẫn còn thấy ở đâu đó là câu chuyện của bà Hà Thị Chúc kể về trường hợp mắt bà đã chứng kiến.
Bà kể rằng: “Khi còn nhỏ, tôi tận mắt chứng kiến cảnh thầy tôi trị bệnh. Hôm đó có người bị bệnh liệt giường, chữa mãi không khỏi. Mọi người xác định chị ta sẽ chết. Nhưng có một hôm người bệnh nằm mơ thấy có ai đó nói là “đến vùng đất bên kia làng có một thầy phù thủy có thể cứu được”. Quả nhiên, người nhà bệnh nhân có đến và thầy tôi đồng ý giúp đỡ. Thầy tôi đến trước bệnh nhân viết ra một số lá bùa, đọc thần chú và cho vào miệng bệnh nhân đồng thời sai người mang tấm vải trắng đã yểm bùa ra sân. Đặt bệnh nhân nằm lên tấm vải, quấn lại và đổ vỏ trấu lên trên đến mức không thấy người nữa. Sau đó thầy tôi đốt một bó đuốc, ngậm một ngậm dầu hỏa rồi nhằm vào bó đuốc phun ra. Lửa bén và cháy vào đống trấu ngoài sân. Một lúc sau, đống trấu đỏ ửng như một hòn than hồng trong bếp lửa. Đột nhiên, người bệnh ngồi dậy đi lại bình thường và kỳ diệu hơn là người đó không hề bị cháy xém tí da thịt nào”.
Theo lời kể của bà Chúc thì khi người ta biết dùng bùa, ắt họ có thể làm được điều tưởng như không thể đó. Còn bùa dùng như thế nào thì chỉ những người “kế nghiệp” mới biết, còn sách “hướng dẫn sử dụng” thì chúng tôi đã có duyên gặp.
Thế nhưng, qua những câu chuyện dân làng kể lại, và qua những lời mà con cháu họ Hà cung cấp chúng tôi mới nhận ra những hiện tượng trên không hề đơn giản chút nào. Bất chợt, tôi nhớ lại khuôn mặt đầy lo lắng của ông Triệu hôm đó, ông bảo: “Đời trước ông Quản là những người cao tay, họ có thể khống chế được tà ma yêu quỷ nên yên thân. Còn về đời sau thì,… mình không trị ma, ma sẽ trị mình, đặc biệt việc ông Quản không truyền lại cho ai lại càng là mối lo. Không biết, người được truyền lại kế tiếp có thể thay đổi số phận của dòng họ này không”.
Sau khi tiếp nhận sách, chúng tôi có đến một số nhà hàng xóm của ông Quản để hỏi thông tin. Mọi người trong làng đều truyền tai nhau về số phận buồn của hai người con trai sinh đôi của ông Quản là Hà Kim Văn và Hà Kim Võ.
Bà Mùi, ông Thúy, bà Hà đều là hàng xóm của ông Quản và họ đều chứng kiến những việc làm khác thường của anh em họ Hà Kim. Theo ông Bùi Văn Năng, sau khi ông Quản mất một vài năm, anh Văn và anh Võ thay đổi tính cách luôn. Với anh Võ, anh trở nên điên dại, thẩn thơ cả ngày, nhiều lúc như ma ám, thậm chí ôm cả mẹ – vợ ông Quản quẳng xuống giếng, cũng may nhiều phen có dân làng đến cứu. Còn anh Văn trở nên hung hăng, “rượu chè bê tha”, cuối cùng giờ đang phải ngồi ở tù vì tội giết người. Tuy rằng mỗi người có một số phận, “song dân làng đều truyền tai nhau rằng nguyên nhân dẫn đến những kết cục như thế là do sự trả thù của ma quỷ” – ông Năng nói thêm.
Bà Chúc đang kể về những điều bà chứng kiến và cái kết buồn của hai người cháu.
Để hiểu rõ hơn về bản chất sự việc, chúng tôi được chị Hà Thị Hoa đưa đến trại giam Ninh Khánh – Ninh Bình để thăm gặp bố chị Hoa là phạm nhân Hà Kim Văn. Tại phòng thăm gặp, đối diện với chúng tôi là một con người nhỏ thó, khuôn mặt hiện rõ là một người hiền khô, nếu không biết sẽ không có ai nghĩ con người ấy lại là kẻ từng có mưu đồ giết người. Về tính chất vụ án chúng tôi không bàn sâu, qua lời kể của Hoa thì vụ án “giết người” xảy ra vào tháng 12 năm 2010. Do biết vợ mình ngoại tình với ông hàng xóm, Văn đã khuyên nhủ nhưng “ngựa quen đường cũ” nên Văn đã hắt xăng vào tình nhân của vợ, lúc đó cả Văn và gã tình nhân kia đều bị bỏng nặng. Cái giá mà Văn phải trả cho hành động của mình là mức án 9 năm tù giam về tội “giết người có động cơ đê hèn”.
Khi chúng tôi đề cập về những cuốn sách của ông Quản để lại, Văn mừng rỡ bảo “tôi thấy an lòng khi anh là người tiếp nhận số sách kia của thầy tôi, tôi mong rằng anh có thể sử dụng hoặc có thể cất giữ để sau này có người nhận lại, kế nghiệp truyền đời của gia đình tôi”.
Hôm nay, ngồi trò chuyện với những người phụ nữ họ Hà, ngoài những bí ẩn về kho sách, chúng tôi cũng ôm không ít khúc mắc xoay quanh chuyện ma quỷ báo thù mà cụ thể là trường hợp hai anh em họ Hà Kim. Bà Tuất tâm sự “tôi không biết có phải ma quỷ báo thù như dân làng đồn đoán hay không, nhưng nghe người ta nói cái nghiệp của ông cụ nhà tôi cần người kế vị. Với hai cậu em, đúng là họ đáng thương hơn là đáng trách”.
Đúng dịp này 10 năm trước (tức là năm 2003, vừa tròn 10 năm sau khi ông Quản mất), ngoài Ninh Bình điện vào nói “anh Võ có nhiều dấu hiệu lạ của bệnh ma quỷ nhập thân”. Có lúc, Võ ngồi cặm cụi, miệt mài cầm bút vẽ hổ, vẽ ngựa, rồi lẩm bẩm suốt ngày, mọi người trông thấy tưởng rằng ông Quản đang truyền dạy cho anh ấy.
“Nhiều hôm cậu ấy không ăn, không uống, không cười nói khiến ai cũng lo. Đến nửa đêm thì cậu ấy bỏ đi đâu không một ai biết. Mọi người đã cất công đi tìm kiếm nhưng đều bặt vô âm tín. Mấy tháng sau, cậu ấy tìm đến nhà tôi. Gặp mặt, cậu ấy bảo “tôi không nhớ đường vào nhà chị. Tôi ở Vạn Thành (một làng cách nhà bà Tuất đang ở chừng 5km) suốt một tháng nay nhưng không sao vào nhà chị được…” – bà Tuấn kể.
Võ kể lại cho mọi người nghe rằng anh đã đi lang thang khắp nơi, từ Ninh Bình đi bộ vào đến Bình Định, Phú Yên. Trong túi không có một xu, toàn ăn muối trắng, uống nước lã rồi lọc cọc suốt chặng đường dài từ Bắc vào Nam như vậy. Anh bảo “không đi không chịu được, mọi hành vi đều có ai đó chỉ đường. Đầu trần, chân đất cứ thế là đi, đến mấy tháng nay thì về đây…”
Vào nhà bà Tuất được một thời gian, thấy tỉnh táo nên anh Võ bắt xe về Ninh Bình. Nhưng từ khi đặt chân xuống đất, bệnh “trúng tà” lại bắt đầu tái phát. Được một thời gian sau thì Võ mất, khi đó anh mới 34 tuổi.
Nghĩ về người em kém may mắn của mình, giọng bà Tuất trầm xuống, ngắt quãng. Không giấu được xúc động, bà Sửu tiếp lời, “cậu Võ đã mất, xem như đã hết. Còn cậu Văn cũng chẳng khá hơn, ngẫm mà thêm sầu, thêm tủi”.
“Khi thầy tôi mất được một thời gian, cậu Văn vào Gia Lai làm ăn. Vào được mấy ngày thì bị gỗ đè, chân, tay, xương sường đều gãy hết, toàn thân bó bột, bất động, phải về đây để chị em tôi và bà cô đây chăm sóc. Khi các vết thương lành lặn, Văn trở về Ninh Bình và dần dần thành kẻ “rượu chè bê tha”. Cuối cùng thì bản án 9 năm tù giam là một cái giá mà Văn phải trả, nhưng còn đó bao nỗi đau, nỗi ưu phiền chưa dứt” – bà Sửu nghẹn ngào.
Hôm nay, trò chuyện với những người phụ nữ mang họ Hà thuộc dòng Hà Kim chúng tôi mới biết thêm chút ít. Tôi biết bà Chúc đã ngoài 70 nhưng vẫn ở một mình, không chồng – con, nguyên nhân vì sao thì cũng không nằm ngoài lời đồn đoán của thiên hạ. Còn những người phụ nữ khác như bà Tuất, bà Sửu thì cũng chẳng khấm khá chút nào, hay đúng như người đời thường nói “ăn vay cả đời”.
Làm phản hay trả thù đều có chung một mục đích. Nhưng ai làm phản, ai trả thù? Hướng thứ nhất cho rằng những thầy phù thủy Hà Kim trước đó là những người có thể sai thần khiển tướng truy bắt ma quỷ nên ma quỷ ôm hận, nhân lúc không có người “kế nghiệp quản ngục” nên quay về báo thù. Hướng thứ hai cho rằng họ là những bậc cao siêu có thể thay đổi vận mệnh, số phận con người, việc họ cứu giúp người khác thoát khỏi kiếp nạn là đã làm trái với nguyên tắc thế nên thần thánh tứ phương mới trừng phạt như vậy.
Trở về Hà Nội, ngồi lật dở từng trang sách, vừa lật vừa nghĩ, thật chẳng hiểu dụng ý của ông Quản là gì, vì sao những người lớn tuổi, những người có kinh nghiệm, có đam mê, có hiểu biết về tướng số,… đều không tìm thấy sách mà chỉ có mình tôi – một thanh niên chưa có vợ con, kiến thức hạn hẹp lại trông thấy? Ông ấy “chỉ” sách cho tôi với mục đích gì? Vì sao ông Triệu lại nói, cháu đồng ý mang những cuốn sách này đi, ông mừng lắm, ít nhất thì nó đã không bị thất truyền rồi và xem ra những người còn lại của dòng họ Hà có thể được cứu…!!! Không ít những lời kể, nhưng lời đoán xoay quanh việc giải mã những hình vẽ, những con chữ trong kho sách, để có một câu trả lời cụ thể, đòi hỏi chúng tôi tiếp tục lên đường đi tìm câu trả lời.
Theo Pháp Lý