Ma Phương :: Tinh Hoa Đông Phương
nhung-ten-thay-bua-tan-ac-bai-hoc-cho-nhung-ke-ta-kien Những tên thầy bùa tàn ác & bài học cho những kẻ tà kiến
Wednesday, 05/08/2015 10:00 am
Ma Phương :: Tinh Hoa Đông Phương

Ma Phương :: Tinh Hoa Đông Phương

Người ta đồn rằng, các đạo sĩ phải dùng 9 sọ của những cô gái đồng trinh để luyện phép. Rùng rợn tà thuật dùng sọ luyện phép biến hình ở miền Tây

Nỗi lòng người mẹ có con gái là nạn nhân của tên thầy bùa điên rồ

Hết đi đường bộ, rồi lại qua phà, tôi mới tới cù lao giữa sông Tiền. Cù lao rộng mênh mang, gồm 3 xã Tân Quới, Tân Huề, Tân Bình (thuộc huyện Thanh Bình, Đồng Tháp).

Từ trung tâm xã Tân Quới, phải thuê xe ôm đi lòng vòng mấy cây số trên con đường nhỏ cát bụi mù trời, tôi mới tìm thấy con rạch Mã Trường hiền hòa, nơi từng diễn ra một vụ giết người hàng loạt của tên thầy bùa để luyện thiên linh cái gây rúng động cả vùng miền Tây rộng lớn.

Anh xe ôm hay chuyện, tỏ ra rành mọi thứ ở cù lao giữa sông Tiền này, nhưng khi hỏi về vụ giết người của tên thầy bùa trên cù lao, thì anh kể chuyện rất mơ hồ, không nắm được thông tin gì.

Rạch Mã Trường, nơi gắn với câu chuyện kinh hoàng về gã thầy bùa Hai Tân

Vượt qua cây cầu treo bắc ngang rạch Mã Trường, sang đất Tân Huề, hỏi đường mấy lần, thì anh xe ôm dừng lại trước 2 ngôi nhà nằm chơ vơ bên triền đê, giữa cánh đồng bát ngát, dưới tán mấy cây bạch đàn. Ngôi mộ xây nổi trên mặt đất, nằm chềnh ềnh trước nhà. Một số vùng miền Tây Nam Bộ có tục chôn người chết ngay trước cửa nhà, để người sống được gần gũi người chết.

Từ hàng trăm năm nay, vẫn có lời đồn các đạo sĩ vùng Thất Sơn (Bảy Núi) thuộc tỉnh An Giang và vùng núi Tà Lơn (Campuchia) ẩn cư cả đời trong rừng để luyện bùa phép, trong đó có phép biến hình.

Người ta đồn rằng, các đạo sĩ phải dùng 9 sọ của những cô gái đồng trinh để luyện phép. Khi luyện phép thành công, thầy bùa hay đạo sĩ có thể làm những việc thần thông quảng đại, chữa bệnh cứu người. Những người này có mình đồng da thép, súng bắn không chết, đặc biệt là có khả năng biến hình, độn thổ.

PV VTC News đã trở lại vùng Thất Sơn huyền bí giải mã thứ tà thuật vô cùng kinh dị này.

Thấy khách lạ, mấy đứa trẻ tíu tít đến xem mặt. Bà Võ Thị Bẳng dò dẫm ra ngoài, bám bên bậu cửa ngôi nhà sàn, ngó xuống hỏi: “Mấy chú kiếm ai?”.

Thấy tôi ngó nghiêng xem ngôi mộ trước nhà, bà Bẳng kêu đó là mộ chồng bà. “Số tui vất vả lắm các chú hè. Tui sinh ra ở Tân Quới. Ba má đẻ tới mười mấy con lận. Tui là thứ tám, nên gọi là Tám Bẳng.

40 năm trước, lấy chồng, hổng có miếng đất cắm dùi, nên vợ chồng tui rủ nhau ra chỗ đất sình lầy này sanh cơ lạp nghiệp à. Nhưng số tui đen lắm. Ổng nhà tui mắc bạo bệnh, chảy máu bao tử hổng có tiền chữa, nên chết thảm lắm. Ổng chết năm 39 tuổi. Một mình tui nuôi 4 đứa con sao nổi, may mà có một ổng trong cù lao thương xót, rước về làm vợ, nên tui có chỗ dựa.

Tui sinh với ổng 2 đứa nữa. Nhưng ổng cũng bỏ tui về với tổ tiên mất à. Ổng chết vì tai biến hồi 57 tuổi. Tui sống một mình lủi thủi giữa cánh đồng này từ bấy, nhưng bệnh tật riết chú ơi. Tui vừa đi nằm viện chích thuốc một tháng mới về, còn mệt lắm.

Cái mộ trước nhà là chồng lớn của tui đó. Tui đưa ổng về đây ở cùng con cháu cho đỡ tủi. Sau tui cũng sẽ rước ông chồng hai về đây để tiện hương khói”.

Chúng tôi nhắc đến cô gái út của chồng lớn, tên là Trần Thị Phượng, bà Tám Bẳng, người phụ nữ lớn tuổi hay chuyện bỗng im bặt. Bà quay mặt nhìn ra con rạch Mã Trường dài hun hút. Mãi sau thì bà khóc.

Bà bảo: “Cái Tư Phượng là đứa thứ 4, nhưng là đứa út của chồng lớn. Nó ngoan lắm, nó xinh nhứt nhà luôn hè. Nhắc đến nó tui đau lòng lắm. Tui thương nó quá, nên mới đổ bệnh thế này. Nhiều năm trôi qua rùi, mà tui vẫn chưa nguôi được. Nó chết thảm lắm”.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, gạt những giọt nước mắt thấm ướt làn da nhăn nheo dưới đôi mắt, bà Tám Bẳng mới bắt đầu câu chuyện về cô con gái đã chết thảm dưới tay gã thầy bùa.

Bà Tám Bẳng

Theo lời bà, năm 22 tuổi, Tư Phượng lấy chồng, là chàng trai cùng ấp. Tư Phượng trắng trẻo, xinh đẹp nhất ấp. Chồng cũng khỏe mạnh, cường tráng, nhưng không hiểu sao, hai năm đầu ấp tay gối, mà chưa có được mụn con.

Cuộc sống ở cù lao lam lũ quá, nên Phượng theo bạn bè lên Sài Gòn làm công nhân may. Thế nhưng, đi chưa được bao lâu, người chồng ở nhà sinh ra buồn rầu, nhớ nhung vợ. Anh thường xuyên gọi điện kêu vợ về, nghèo khó cũng được, miễn ở bên nhau.

Tuy nhiên, công việc đang ổn định, thu nhập khá, nên Phượng không muốn về. Người chồng buồn chán, uống rượu nhiều, nên mắc bệnh. Trong tình cảnh ấy, Phượng buộc phải nghỉ việc về nhà chăm chồng.

Nghe mọi người trong ấp mách có ông thầy Hai Tân, ở bên kia rạch Mã Trường, thuộc ấp Hạ, xã Tân Quới rất rành bốc thuốc cứu người, lại giỏi bùa phép, Phượng rất tò mò muốn gặp. Nếu được thầy bốc thuốc giúp trị khỏi bệnh cho chồng thì tốt quá. Tiện thể, Phượng cũng nhờ luôn ông thầy bí ẩn này cho một lá bùa, khiến người chồng yêu mình ít đi, không còn nhớ nhung rồi dằn vặt vợ nữa, để Phượng chí thú làm ăn, kiếm tiền lo cho tương lai sau này.

Mộ chị Phương

Mấy năm trước, vùng đất giáp ranh Tân Huề và Tân Quới đồng không mông quạnh, mùa nước ngập trắng băng, chỉ có lau lác. Đường sá chưa có nên phương tiện đi lại duy nhất là ghe, thuyền. Phượng rủ cô em họ cùng chèo thuyền đến ấp Hạ của xã Tân Quới gặp ông thầy bí ẩn, sống trong ngôi nhà lẻ loi giữa đồng rộng mênh mông.

Theo lời mách của mấy bà chị trong ấp, thầy Hai Tân chỉ tiếp khách, trị bệnh, bốc bùa vào đêm tối, nên sau khi cơm nước xong, 8 giờ đêm, Đồng Tháp Mười chìm trong bóng đêm mênh mang, hai chị em Phượng mới tìm đến nhà thầy.

Nghe tiếng gõ cửa, ông thầy này ló đầu ra, chiếu đèn pin vào mặt hai cô gái, nhìn từ đầu đến chân, rồi nói như cáu: “Các cưng không hiểu quy cách làm việc của tui à. Bùa của tui chỉ hiệu nghiệm khi luyện vào lúc nửa đêm và chỉ giúp từng người một thui. Hai cưng về đi”. Nói xong, ông thầy bùa bí ẩn đóng sầm cửa.

Tư Phượng đem chuyện này hỏi mấy bà, mấy chị trong ấp, thì mấy bà cũng công nhận rằng ông thầy bùa bí ẩn này chỉ làm bùa vào lúc nửa đêm và làm cho từng người.

Nghe nói, lúc đó trời đất giao hòa, thời khắc chuyển sang ngày mới, nên bùa mới mạnh. Mặc dù sợ tối, thân gái một mình tìm đến nhà ông thầy bùa này lúc nửa đêm chỉ nghĩ thôi đã lạnh cả người, nhưng vì nghĩ đến bệnh tật của chồng và tương lai của mình, nên Phượng đã mạnh dạn chèo thuyền một mình dọc con rạch Mã Trường đến nhà thầy bùa Hai Tân lúc nửa đêm.

Gõ cửa, thầy bùa không mở cửa mà kêu chui xuống gậm nhà, ngoi lên cái lỗ, để chui vào nhà. Theo ông thầy bùa này, nếu vào lối cửa chính thì bùa mất thiêng.

Thiếu nữ chết thảm và cuộc vây bắt tên thầy bùa tàn bạo

Cuộc vây bắt tên thầy bùa

Như đã nói ở kỳ trước, chị Trần Thị Phượng (thường gọi là Tư Phượng, ở ấp Hạ, Tân Huề, Thanh Bình, Đồng Tháp), đã chèo thuyền trong đêm tối đến nhà thầy bùa Hai Tân để xin bùa khiến chồng bớt yêu, bớt ghen tuông.

Hôm sau, gia đình không thấy Phượng đâu thì tá hỏa tìm kiếm. Quần áo, tư trang vẫn để nguyên ở nhà, nên chắc chắn Phượng chưa bỏ lên Sài Gòn. Điều lạ là con ghe biến mất.

Mọi người thắc mắc về sự biết mất của chiếc ghe, thì cô em họ của Phượng mới kể rằng, cách đó hai hôm, hai chị em có dùng chiếc ghe đến nhà ông thầy Hai Tân, tức Phạm Văn Tân bên xã Tân Quới để xin bùa.

Nghe thế, gia đình đã chèo ghe đến nhà Hai Tân hỏi han. Ông thầy này xác nhận rằng có chuyện một cô gái đến xin bùa, nhưng xin xong thì về ngay, nên ông ta cũng không biết cô ta tên gì, ở đâu.

Ngôi nhà nơi chị Tư Phượng lớn lên

Nghe ông này nói vậy, gia đình dù nghi ngờ, nhưng cũng không biết làm gì hơn. Mọi người phân công nhau tìm kiếm, hỏi han khắp vùng. Những mô đất quanh khu vực ấp Hạ giữa đồng không mông quạnh được tìm kiếm chi tiết, song không thấy tăm hơi, dấu tích nào của Phượng.

Khi đó, mùa lũ, khắp vùng Đồng Tháp Mười nước ngập mênh mông, chỉ thi thoảng có những doi đất nhô lên khỏi cánh đồng. Cách ngôi nhà nhỏ xíu của thầy bùa Hai Tân, cạnh con rạch Mã Trường, khoảng 400m có một doi đất nhô lên. Trên doi đất ấy có hàng bạch đàn cùng một chuồng ngan, vịt. Út Teo cùng một cô em chèo thuyền cập vào doi đất ấy…

Kể đến đây, bà Tám Bẳng, mẹ chị Tư Phượng ôm mặt khóc, nước mắt chảy ướt gò má nhăn nheo. Bà mếu máo: “Nghĩ lại cảnh ấy tui đau lắm chú à. Nghĩ đến cái Phượng, tui lại ốm mất. Hôm làm đám cho hắn, mấy đứa phóng cái ảnh hắn để trên ban thờ, nhưng tui không chịu được, cứ khóc suốt khi nhìn ảnh hắn. Tui phải đem ảnh giấu đi. Cứ nghĩ đến cái chết của hắn, tui lại lăn ra ốm”.

Đường vào ấp Hạ, xã Tân Quới, nơi diễn ra vụ án giết hàng loạt phụ nữ

Không dám hỏi gì thêm, sợ khoét sâu nỗi đau của bà Tám Bẳng, tôi đành chào từ biệt bà, chạy lòng vòng ra phía cánh đồng xã Tân Quới, đi tìm mộ chị Tư Phượng, thắp cho chị nén nhang.

Ngôi mộ chìm nghỉm trong bụi cỏ. Anh xe ôm mượn chiếc dao của chị nông dân đang cắt cỏ gần đó phát quang, nấm mồ buồn thảm hiện ra, tấm bia ghi rõ: Phần mộ Trần Thị Phượng, hưởng dương 26 tuổi.

Quanh khu vực nơi thầy bùa Hai Tân ở cũng từng có một số hộ dân, nhưng họ cũng bỏ đi cả, vì quá hãi hùng với vụ án năm xưa. Mấy ngôi nhà cạnh đó giờ người nơi khác ở, hỏi về vụ án, họ cũng không nắm được nhiều, mà chỉ đến nhà ông Châu Văn Nhã, 52 tuổi, ở ấp Hạ, thuộc xã Tân Quới, cách nơi xảy ra vụ thảm sát và hiếp dâm phụ nữ kinh thiên động địa độ 300m.

Buổi trưa chang chang nắng, gió lộng, ông Năm Nhã nằm võng đong đưa trước ngôi nhà sàn. Tôi ngồi uống nước, chờ ông qua giấc ngủ trưa. Một người phụ nữ gánh rau cải từ rạch Mã Trường về nhà. Bà nói là vợ ông Năm Nhã.

Tôi hỏi chuyện, bà chối đây đẩy, bảo không biết gì nên không nói được. Nhìn ánh mắt sợ hãi của bà, tôi hiểu rằng, cũng như những cư dân quanh đây, đều hãi hùng khi nhắc đến gã thầy bùa giết người lấy sọ luyện phép biến hình.

Bà bảo tôi cứ đánh thức ông Năm Nhã dậy mà hỏi chuyện, chứ chờ ông ngủ có mà đến tối. Ngày nào ông chẳng uống rượu tây tây, rồi ngả lưng ở võng đón gió hây hây mát từ rạch Mã Trường thổi vào.

Thấy khách lạ tìm hiểu chuyện gã thầy bùa sát hại phụ nữ luyện phép thần thông, ông Năm Nhã hào hứng hẳn. Men rượu như tan biến đâu mất. Từng thời khắc kinh hoàng năm xưa, mà ông chứng kiến tường tận hiện về.

Ông Năm Nhã kể chuyện phát hiện ra xác chị Tư Phượng

Ông Năm Nhã kể: “Đợt đó, tháng 8 âm lịch, đúng mùa nước nổi dâng cao nhứt, tui đang thiu thiu ngủ trên võng trước hiên nhà, thì giựt mình tỉnh giấc khi nghe tiếng hét của mấy đứa con gái.

Tui thấy lạ, ngó ra sau, thấy 2 đứa con gái đang kêu ầm lên. Tui chèo thuyền nhanh ra gò đất. Hai đứa mặt mũi trắng bệnh. Nó kêu la: “Chú Năm ơi, chỗ này chôn người hay sao ấy, không phải chôn heo. Chú ra bới giúp con xem sao”.

Tui chạy đến bới ra, đúng là người thiệt, chẳng phải chôn heo. Chuyện kể cũng lạ đời. Cái Út Teo và đứa nữa chèo thuyền ra gò đất. Vừa bước chân xuống gò thì cái Út Teo bỗng ngứa ngáy tay chân, rồi kêu con bé kia tạm nghỉ để nó gãi.

Cái Út Teo chống mạnh cái dầm chèo thuyền xuống đất, chỗ giữa hai hàng bạch đàn, lối đàn vịt lên xuống phẳng lỳ, nhão nhoét, thì bật lớp đất mỏng, trúng luôn cái miệng người. Sợ quá, nó mới hét lên gọi tui. Tui gạt đất rộng ra, thì hiện ra khuôn mặt người. Nhìn khuôn mặt, tui nhận ngay ra cái Phượng. Cái Tư Phượng ngoan, hiền, lại xinh xắn, nên vùng này ai cũng biết nó”.

Ngay khi phát hiện cô gái Tư Phượng bị giết hại, chôn ở gò đất, ông Năm Nhã lập tức nghi ngờ hung thủ chính là gã thầy bùa biến thái, bí ẩn sống ngay trong ấp mình, tức Nguyễn Văn Tân, thường gọi là Hai Tân. Mấy hôm trước, chính mắt ông Năm Nhã nhìn thấy Tư Phượng cùng một cô gái chèo thuyền đến nhà Hai Tân, rồi lại chèo về.

Ông Năm Nhã hiểu rõ gã thầy bùa này, không bao giờ tiếp 2 người trở lên, nên hắn sẽ đuổi về và hẹn gặp riêng vào lúc nửa đêm. Ông tin chắc rằng, cô gái Tư Phượng đã tự tìm đến nhà Hai Tân và đã phải chịu cái chết thê thảm.

Với suy nghĩ đó, ông hô hào mọi người chạy về phía ngôi nhà nhỏ bên rạch Mã Trường bao vây nhà Hai Tân, để chắc chắn rằng hắn không trốn thoát được.

Ông gọi Hai Tân ra ngoài nói chuyện, nhưng tên thầy bùa này không mở cửa, mà tử thủ trong nhà. Ông cùng một người nữa đạp cửa xông vào, nhưng gã thầy bùa đứng ngay cửa với con dao găm sắc bén, loại dao găm lính thủy đánh bộ Mỹ dùng. Hắn đứng trong thế thủ, giương dao ra phía trước, sẵn sàng đâm bất cứ ai xông vào nhà.

Càng lúc, những người trong gia đình chị Tư Phượng kéo đến càng đông. Mấy người vác gậy xông vào, liền bị hắn đánh bật ra. Mọi người đang tính nên giật đổ ngôi nhà hay phóng hỏa đốt, thì gã thầy bùa múa dao mở đường máu thoát ra khỏi vòng vây, chạy vào nhà ông Tư Long ở cạnh, rồi tử thủ trong đó.

Sợ có thể có người mất mạng vì hắn, nên mọi người đã gọi công an đến. Chừng 1 tiếng sau, công an xã, huyện có mặt trên mấy chiếc ca nô, đỗ bên rạch Mã Trường. Tên thầy bùa Hai Tân được áp tải lên ca nô, chở đi mất.

Những bộ xương tố cáo tên thầy bùa

Ngay chiều hôm đó bắt sống tên thầy bùa Phạm Văn Tân, thường gọi là Hai Tân (xã Tân Quới, Thanh Bình, Đồng Tháp), hiện trường gò đất cách nhà gã thầy bùa Hai Tân được căng bạt, thi hài chị Tư Phượng được quật lên. Trời mưa như trút nước, mà hàng ngàn người đi ghe, thuyền ghé qua xem hiện trường.

Khi đó, mọi người không hiểu vì sao gã thầy bùa Hai Tân lại giết người và chôn xác một cách quái lạ như thế. Hắn đào một cái hố nhỏ, hẹp như lại rất sâu. Hắn đặt xác chị Phượng theo thế thẳng đứng, mặt ngửa lên trời, rồi lấp đất lại. Đào huyệt như thế vừa khó, mà chôn xác lại không được sâu.

Hàng trăm lời đồn đoán vây quanh sự kiện kinh hoàng này. Người thì đồn rằng gã Hai Tân giết người, chôn xác chị Phượng ở doi đất này để trấn yểm, người thì đồn rằng hắn yểm bùa, chôn chị Phượng như thế, rồi nhốt linh hồn chị ở gò đất này để trông giữ kho báu cho hắn (?!).

Cây cầu khỉ qua rạch Mã Trường dẫn đến nhà chị Tư Phượng

Trước đó, hắn thường đào rất nhiều hố dọc rạch Mã Trường để truy tìm kho báu, nên người dân đồn đại như thế cũng là điều dễ hiểu. Do có lời đồn như vậy, nên sau khi xác chị Phượng được đưa đi, một số thanh niên trong vùng đã liều mạng vác cuốc, xẻng ra doi đất này đào bới. Một số người dùng thanh sắt nhọn, dài tới 3m, thuốn sâu xuống lòng đất để tìm kho báu, nhưng không thấy.

Tuy nhiên, sau khi có thông tin lực lượng công an thu giữ mấy chiếc sọ người cất giữ trong nhà tên thầy bùa kỳ quái này, thì mọi người mới hiểu được vì sao tên thầy bùa Hai Tân lại chôn chị Phượng theo kiểu lạ lùng như thế.

Mộ chị Tư Phượng

Mục đích của hắn là lấy sọ để luyện bùa, nên hắn chôn theo thế thẳng đứng. Thời gian sau, khi xác chị phân hủy, hắn chỉ việc gạt lớp đất mỏng, nhấc lấy cái sọ đem về dùng. Phần xương cốt không đầu của chị sẽ mãi mãi nằm dưới lớp đất đỏ, và hàng năm tiếp tục được phù sa dòng Cửu Long đưa vào bồi lấp, nhấn chìm sâu thêm.

Việc cô gái Út Tẹo vô tình phát hiện ra nơi chôn xác Tư Phượng, đã giúp lực lượng công an khui ra vụ án kỳ bí và kinh hoàng nhất miền Tây. Hàng loạt phụ nữ bị tên thầy bùa này giết hại, lấy sọ luyện phép biến hình, đã được làm rõ, tìm thấy hài cốt.

Điều đó cũng có nghĩa, vài phụ nữ xinh đẹp khác, bị tên thầy bùa này “nhắm” đã thoát chết một cách may mắn. Câu chuyện về những bộ hài cốt không đầu vùi ngay hông nhà tên thầy bùa, khiến những người cứng vía nhất cũng phải rụng rời khi chứng kiến sự việc.

Ông Châu Văn Nhã, tức Năm Nhã, người sống cạnh tên thầy bùa Hai Tân, từng qua lại với nhau kể nhiều câu chuyện rùng rợn, sởn tóc gáy. Ông bảo rằng, dù ông là người cứng bóng vía, nửa đêm đi soi ếch, bắt rắn ở nghĩa địa, ma quái, quỷ thần ông chẳng sợ, nhưng đêm xuống, đi qua khu đất từng là nhà của Hai Tân, ông cũng thấy lạnh người. Gió thổi vào hàng bạch đàn dọc con kênh Mã Trường lúc nào cũng xào xạc, khiến ai đi qua cũng cố gắng bước chân vội vã hơn.

Con đường mới đắp dẫn ra ấp Hạ

Sau khi tên thầy bùa Hai Tân được công an còng tay đem đi, thì vài hôm sau hắn được áp tải trên chiếc ca nô, cùng với mấy chiếc thuyền máy chạy ròng ròng phía sau. Có đến cả chục đồng chí công an, mặc sắc phục và áo dân thường, ôm theo súng để áp tải Hai Tân.

Người dân biết chuyện, nổ thuyền máy chạy rần rần dọc kênh Mã Trường để xem mặt tên ác quỷ. Hai Tân đã khai là hung thủ giết hại chị Tư Phượng, khi đó mới 26 tuổi, là cô gái đẹp nhất miền đất nổi Tân Huề.

Chiếc ca nô chạy vòng vòng trên kênh, thì dừng lại ở đoạn kênh ngay trước mặt nhà ông Năm Nhã. Hắn chỉ tay xuống giữa con kênh lớn này. Công an gọi ông Năm Nhã, nhờ ông nhảy xuống kênh tìm giúp vật chứng.

Là người sống giữa vùng đất ngập nước mấy chục năm, nên tài bơi lội, mò mẫm của ông thì không ai bằng. Ông lặn ngụp, moi bùn chừng một tiếng đồng hồ, thì chiếc thuyền gỗ nổi bềnh lên.

Bà Tám Bẳng, cùng người thân trong gia đình chị Tư Phượng khóc lóc rền rĩ. Đó chính là con thuyền chị Tư Phượng dùng làm phương tiện đến nhà thầy bùa Hai Tân, rồi vĩnh viễn không về nữa.

Điều lạ lùng, mà đến bây giờ ông Năm Nhã vẫn không hiểu được, đó là vì sao Hai Tân không vùi luôn chiếc thuyền ở đoạn kênh chảy qua nhà hắn, hoặc một đoạn kênh vắng vẻ, mà lại vùi ở ngay trước nhà ông, cách nhà hắn vài trăm mét? Việc làm đó của hắn rất dễ bị mấy gia đình ở đây phát hiện.

Ngoài ra, với một người bình thường, không thể đủ sức vùi con thuyền dưới dòng kênh sâu tới gần 2 mét nước. Đây cũng là điều mà ông Năm Nhã cũng như tất cả người dân trong vùng không thể nào hiểu được.

Để vùi chiếc thuyền dưới bùn ở con kênh có độ sâu tới 2 mét như kênh Mã Trường, quả là một việc vô cùng khó khăn. Một người bình thường, phải mất hàng ngàn lần lặn xuống, móc bùn, rồi lại ngoi lên, mới có thể chôn xong con thuyền gỗ đó.

Nhưng cái khó nhất là làm thế nào dìm được con thuyền bằng gỗ ấy xuống đáy sông, trong khi ông Năm Nhã thử ấn bằng mọi cách, con thuyền gỗ dù ngửa hay úp vẫn cứ trồi lên như cái phao.

Chính vì khả năng và việc làm kỳ cục của tên thầy bùa Hai Tân, nên ông Năm Nhã cũng như người dân trong vùng tin rằng tên thầy bùa này có phép thuật thần thông, làm những việc kinh thiên động địa, mà cụ thể nhất là việc nhấn chìm con thuyền gỗ dưới lòng kênh ngay trước mặt các gia đình sống bên sông, mà không bị phát hiện.

Quay trở lại câu chuyện về các cô gái bị tên thầy bùa giết hại, ông Năm Nhã bỗng rùng mình, khuôn mặt tỏ rõ lo âu. Ngay hôm công an bắt thầy bùa Hai Tân, ngôi nhà của gã được vây kín. Sau khi ghi chép, đo đạc, chụp ảnh kỹ lưỡng, thì công an gom đồ xuống thuyền, chở đi hết.

Vì ông Năm Nhã được công an gọi vào hiện trường làm nhân chứng, nên ông biết nhiều chuyện hơn người khác. Có một chuyện kinh thiên động địa, ấy là công an thu được trong nhà Hai Tân tới 3 cái sọ người. Cảnh sát điều tra dặn dò ông Năm Nhã không được tiết lộ cho ai, tránh gây hoang mang dư luận.

Ông Năm Nhã kể chuyện moi xương 3 của cô gái không đầu

Một tháng trôi qua, kể từ ngày Hai Tân bị bắt, mấy đồng chí công an điều tra lại đi thuyền đến gọi ông Năm Nhã, kêu ông giúp các đồng chí đi tìm chứng cứ vụ án.

Các đồng chí công an bảo rằng, lúc đầu, tên thầy bùa Hai Tân khai 3 chiếc sọ để trên bàn thờ trong nhà hắn thuộc sở hữu của ông thầy bùa dạy hắn, tu ở bên núi Sam, sau thì hắn khai là của các nạn nhân do hắn giết. Thân xác 3 cô gái bị hắn vùi ở ngay nhà hắn.

Ông Năm Nhã nhớ lại thời khắc kinh hoàng: “Dạo đó nước lớn dữ lắm, ngập sắp đến sàn nhà tui. Tui cùng mấy thanh niên và anh em công an đốn tràm, bạch đàn, dễ đến cả trăm cây, cắt thành cọc đóng quây quanh nhà Hai Tân, móc bùn vào bao và đắp thành bờ. Quây bờ xong, mới chạy máy hút nước, làm lộ nền đất dưới nhà sàn của Hai Tân.

Bọn tui đào 3 hố, hai hố ở hai bên hông nhà, một hố ở ngay chân cầu thang, thì phát hiện 3 bộ xương không đầu. Tui đang gom xương, thì bờ vỡ, nước ập vào. Tui cứ thế lặn ngụp, nhặt lên đủ xương thì thôi”.

Thú vui bệnh hoạn của tên thầy bùa tà dâm

Chục năm trước, con kênh Mã Trường chỉ có bờ nhỏ, xe cộ không đi được. Phương tiện duy nhất đi lại khu vực ấp Hạ của xã cù lao Tân Quới (Thanh Bình, Đồng Tháp) là ghe, thuyền. Giờ con đê được đắp cao, xe máy đi được trong những ngày nắng.

Anh xe ôm chạy lòng vòng một lúc, thì dừng lại trên đê, chỉ tay về phía lùm cây trên một doi đất giữa cánh đồng ngô bát ngát. Theo anh, đó chính là doi đất phát hiện ra thi hài chôn theo thế thẳng đứng, mặt ngửa lên trời, của chị Tư Phượng.

Rồi anh chỉ chân đê, chỗ chúng tôi đứng, chính là nơi ở của tên thầy bùa bí ẩn và man rợ Phạm Văn Tân, tức Hai Tân.

Mảnh đất triền đê không còn dấu tích gì chứng tỏ có sự tồn tại của một ngôi nhà. Sau khi vụ án xảy ra, người dân trong vùng quá tức giận đã đốt căn nhà, phá sạch sẽ, không còn để lại một chút dấu tích nào cả.

Những hố khai quật các xác chết không đầu cũng được người dân chở đất đổ ngập, san lấp sạch sẽ. Người dân trong ấp Hạ muốn quên hẳn đi sự kiện quá kinh hoàng đó.

Cây cầu mới bắc qua kênh Mã Trường

Chân dung bí ẩn

Ở ấp Hạ này, ông Châu Văn Nhã, tức Năm Nhã là người hiểu rõ về gã thầy bùa Hai Tân cũng như những thú vui, thói quen bệnh hoạn của hắn, chỉ có điều, ông không ngờ nổi, hắn lại có những hành vi man rợ hơn cả cầm thú, hơn cả những kẻ điên khùng, khát máu.

Trong trí nhớ của ông Năm Nhã, thì năm 1994, Hai Tân xuất hiện ở ấp Hạ, trên một chiếc ghe máy, neo bên kênh Mã Trường. Người đầu tiên hắn làm quen chính là ông Năm Nhã.

Khi đó, dọc con rạch này mới chỉ có vài gia đình sinh sống, dựng nhà hướng vào đồng, lưng quay ra kênh Mã Trường. Theo ông Nhã, Hai Tân là kẻ hay chuyện, tính tình khá gần gũi, tuy nhiên, ông Nhã chỉ tiếp chuyện bên ngoài, chứ chưa từng mời Hai Tân vào nhà mình. Mỗi khi nhìn vào mắt Hai Tân, ông thấy có điều gì bất ổn, cảm giác có khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Ông Năm Nhã kể về chân dung thầy bùa Hai Tân

Biết rằng ông Năm Nhã không muốn gần gũi, nên Hai Tân cũng không dám vào nhà ông. Mượn cái gì, xin chút mắm muối, gã cũng chỉ đứng ngoài. Gã rất sợ ông Năm Nhã, vì ông biết tỏng ruột gan của gã.

Mặc dù là hàng xóm của nhau, trò chuyện nhiều lần, những quê quán, gốc tích của Hai Tân rất bí ẩn. Lúc thì gã bảo đã có một bà vợ cùng 3 đứa con, lúc thì nói đã có tới 3 đời vợ. Có lúc gã nói quê ở An Biên (Kiên Giang), nhưng lúc khác lại nói ở Cần Đăng (Thoại Sơn, An Giang).

Hai Tân bảo, mặc dù có vợ con, nhưng đã luyện được nhiều bí kíp, nên phải sống lang thang tứ hải. Neo thuyền ở kênh Mã Trường đoạn ấp Hạ được một thời gian, thì hắn bắt đầu công cuộc đào bới.

Cả ngày lẫn đêm, ngoài lúc nấu nướng ăn uống thì gã hì hục với cuốc, xẻng đào bới những gò đất ven kênh Mã Trường. Những hố đất được gã đào sâu tới 4m, rộng tới vài mét.

Thấy hắn làm việc kỳ cục, nhiều người đến hỏi, xong hắn chỉ cười xòa, bảo đào hầm (ao) thả cá. Khi gã đào đến hố thứ 4, ông Năm Nhã cáu tiết nói: “Mày đào cái gì mà dữ vậy? Mày đừng có nói với tao là đào hầm thả cá nhé?”. Gã đành khai thật với ông Năm Nhã rằng, gã đang đào bới để tìm kiếm kho báu.

Theo lời gã, gã đã luyện được khả năng đặc biệt, là nhìn thấy kho báu dưới lòng đất. Ông Năm Nhã nghe vậy, chửi gã là kẻ khùng, rồi không thèm để ý đến việc làm của gã nữa.

Khu vực từng là nơi gã thầy bùa Hai Tân dựng nhà

Cưỡng bức bệnh nhân

Điều lạ lùng, mà ông Năm Nhã không hiểu nổi, là vì sao người dân khắp nơi tìm đến ấp Hạ để nhờ Hai Tân trị bệnh, dù chẳng thấy gã chữa trị cho ai ở ấp Hạ này. Điều quái gở là bệnh gì gã cũng chữa, dù bệnh viện đã bó tay, kể cả ung thư, AIDS, ma nhập, điên khùng…

Có lần, buổi trưa, ông Năm Nhã chèo thuyền qua chỗ thuyền Hai Tân đậu, nghe thấy tiếng rên của phụ nữ, ông bèn ghé thuyền vào. Vừa ló mặt lên thuyền, Hai Tân liền giục ông lên đè giúp một người phụ nữ đang kêu la, giãy đành đạch trong chiếc thùng gỗ, được phủ bởi một cái chăn.

Lên thuyền, ông Năm Nhã ho sặc sụa, bởi mùi dầu gió bốc lên đặc quánh. Hai Tân bảo rằng, người phụ nữ này bị ma nhập, nên gã phải dùng tới 10 lọ dầu gió để xông hơi, nhằm trục con ma ra. Ông Năm Nhã bực mình chửi: “Mày chữa bệnh thế này thì chết bố nó mất”.

Nói rồi, ông Năm Nhã xuống thuyền bỏ đi. Trước khi đi, ông còn để lại một câu chửi: “Mày toàn lừa đảo chứ chữa bệnh cái nỗi gì”.

Thế nhưng, không hiểu do vô tình trùng khớp, hay gã có tài trị bệnh thật, mà sau đó người phụ nữ này khỏi bệnh. Cô ta năng đi lại, rồi tình nguyện làm vợ hờ của gã. Người phụ nữ ấy tên là Trần Thị Thể, khi đó chừng 40 tuổi. Sau này, Thể cũng giúp sức hắn trong việc giết người luyện phép biến hình, nên thị cũng đã phải nhận án chung thân.

Một lần nữa, thấy có cặp vợ chồng ghé thuyền qua nhà ông nghỉ, ông Năm Nhã dò hỏi, thì biết rằng cặp vợ chồng này quê mãi Châu Đốc (An Giang), tìm đến nhờ Hai Tân trị bệnh, vì tiếng lành đồn đến tận biên giới.

Theo cô gái, anh chồng nhà giàu, vốn đẹp trai, to cao, nhưng thời gian buôn bán ở Campuchia đã nhiễm căn bệnh thế kỷ. Bệnh tình anh này đã nghiêm trọng, chuyển sang giai đoạn AIDS, người như một bó xương, không còn sức sống, đi lại ẻo lả, thở phều phào.

Ông Năm Nhã để ý thấy cặp vợ chồng này đi lại mấy lần nhà Hai Tân để gã điều trị. Phương pháp điều trị của gã là cúng bái, đốt bùa lấy than tro pha nước cho bệnh nhân uống.

Hôm trị bệnh cuối cùng, ông Năm Nhã tò mò ghé qua, thấy Hai Tân dùng dao lam rạch da thịt anh này, nặn máu chảy lênh láng ra ngoài. Ông Năm Nhã nhìn cảnh chữa bệnh bậy bạ, ông chửi: “Trị bệnh thế này thì giết người à?”.

Ông đã hết lòng khuyên can cô gái, nhưng cô gái này bảo đã hết cách, đã cùng đường rồi, nên đành phải nhờ thầy Hai Tân, vì ông ta khẳng định sẽ chữa được.

Đúng như tiên đoán của ông Năm Nhã, chiều hôm đó, cô gái khóc lóc chạy sang nhà ông Năm Nhã, nhờ ông chở xác chồng về Châu Đốc.

Sau khi được gã thầy bùa Hai Tân nặn hết máu nhiễm bệnh trong người, thì anh chàng này chết thật. Khi ông Năm Nhã sang, thì Hai Tân định chuồn. Ông Năm Nhã bảo: “Mày giết người rồi định tính bài chuồn hả?”. Hai Tân đáp: “Em chuồn làm gì. Nó chết vì Sida chứ có phải vì em đâu. Em đi lấy cái ấn để cứu mạng nó đây”.

Đang tranh cãi, thì người phụ nữ khóc lóc can ngăn. Ông Năm Nhã đành chở xác anh này cùng cô vợ về tận Châu Đốc bằng thuyền máy của mình.

Đoạn kênh Mã Trường, nơi gã thầy bùa Hai Tân neo thuyền sinh sống

Trên đường đi, ông Năm Nhã hỏi han, thì mới biết, gã Hai Tân dặn dò cô gái rằng, an táng xong cho chồng thì phải lập tức quay lại nhà hắn để hắn làm bùa, kẻo linh hồn chồng sẽ tìm về bắt vợ đi theo. Ông Năm Nhã biết tỏng ý đồ của Hai Tân, nên khuyên răn khiến cô gái này mở mắt.

Theo ông, anh chàng bị AIDS này là bệnh nhân duy nhất là đàn ông mà gã thầy bùa Hai Tân nhận chữa trị. Xưa nay, hắn chỉ nhận chữa bệnh cho đàn bà, đặc biệt là gái trẻ, chứ không chữa cho đàn ông và phụ nữ già bao giờ. Sở dĩ hắn nhận chữa cho anh này, và cố tình rạch da thịt vắt kiệt máu đến chết, vì hắn đã nhắm cô vợ rất đẹp của anh ta.

Nghe ông Năm Nhã cảnh báo, xâu chuỗi lại sự việc, cô này mới rùng mình sợ hãi, không dám quay lại nữa. Nếu không có lời cảnh báo của ông Năm Nhã, nhiều khả năng cô gái này đã bị hắn cưỡng hiếp và đoạt mạng lấy sọ luyện bùa.

Qua theo dõi cuộc sống, công việc của Hai Tân, ông Năm Nhã thấy từ ngày đến ấp Hạ sinh sống, rồi hành nghề trị bệnh, luyện bùa, mỗi ngày gã thêm biến thái. Rất nhiều bệnh nhân nữ đến trị bệnh bị gã cưỡng hiếp.

Mỗi khi ông Nhã chèo thuyền dọc kênh, hoặc ngồi trước hiên nhà, thấy thuyền của gã dập dềnh, là ông biết rằng gã đang làm bậy với bệnh nhân.

Ông Năm Nhã kể: “Hai Tân có một thói quen rất kỳ quặc, ấy là mỗi khi ngủ với phụ nữ xong, dù sáng sớm hay đêm khuya, hắn đều nhảy xuống kênh thùm thùm, bơi lội bì bõm như vịt xiêm, tỏ vẻ rất sảng khoái. Cứ lúc nào thấy ùm một cái, tui biết chắc rằng hắn vừa ngủ với phụ nữ xong. Sau này dựng nhà ở trên cạn, hắn vẫn giữ thói quen quẫy đạp ầm ĩ dưới kênh sau khi ngủ với phụ nữ”.

Bí ẩn trò ma cuốn hút phụ nữ của tên thầy bùa bệnh hoạn

Sau vài năm sinh sống, hành nghề trị bệnh ở dưới ghe, thầy bùa Phạm Văn Tân, tức Hai Tân, được ông Bảy Chạp, tức Võ Văn Chạp cho mượn mảnh đất ở ấp Hạ (Tân Quới, Thanh Bình, Đồng Tháp) để sinh cư. Hai Tân dựng một ngôi nhà sàn nhỏ xíu, rộng chừng 10 mét vuông, tường và mái chỉ lợp sơ sài bằng lá dừa nước.

Thời gian sau ông Bảy Chạp bị tai biến, sống thực vật 2 năm thì qua đời. Mảnh đất giữa đồng hoang đó, Hai Tân nghiễm nhiên ở và hành nghề.

Từ khi cất nhà lên bờ ở, bệnh nhân tìm đến căn lều rách của Hai Tân càng đông hơn. Gã thường trị bệnh bằng những lá lẩu mà chẳng ai biết gã lấy ở đâu. Mỗi bệnh nhân lại được gã làm cho một lá bùa.

Bí ẩn trò ma cuốn hút phụ nữ của tên thầy bùa bệnh hoạnChân dung tên thầy bùa Hai Tân

Ông Năm Nhã không nắm rõ chuyện làm bùa của gã, chỉ biết rằng gã làm rất nhiều loại bùa, trong đó có loại yểm xong thì đốt, hòa than tro vào nước cho bệnh nhân uống.Sau này, thấy gã thường xuyên cưỡng hiếp những phụ nữ đến xin bùa, mà không thấy họ phản ứng gì, ông Năm Nhã mới đặt ra câu hỏi rằng, khả năng tên thầy bùa này hòa thuốc mê vào bùa cho họ uống, rồi cưỡng hiếp. Ngoài ra, việc hắn giết tới 4 phụ nữ, không gây tiếng động gì, cũng khiến ông Năm Nhã tin gã dùng thuốc mê.Cũng từ ngày chuyển lên căn lều lúp xúp trên doi đất ngoài cánh đồng, cạnh kênh Mã Trường, cuộc sống của gã thầy bùa Hai Tân biến thái nhiều hơn. Không ngày nào, đêm nào ông Năm Nhã không gặp cảnh hắn cưỡng hiếp phụ nữ.Mỗi ngày ông thấy gã nhảy xuống kênh Mã Trường bơi lội, tắm táp, quẫy đạp như vịt xiêm 2-3 lần, cả sáng sớm và nửa đêm, thì có nghĩa mỗi ngày gã cưỡng hiếp phụ nữ từng ấy lần.Ông Năm Nhã khẳng định như vậy, vì nhiều lần đi soi ếch, rắn, chuột ban đêm, ông ghé qua khe hở căn nhà của gã, thấy rõ mồn một cảnh gã cưỡng hiếp phụ nữ. Gã chỉ tiếp phụ nữ trẻ, đi một mình và tiếp vào ban đêm. Nếu kéo đông người đến là gã nổi khùng, đuổi về hết.Đã có lần, ông Năm Nhã hỏi thẳng gã thầy bùa Hai Tân rằng: “Sao mày có tuổi rồi mà vẫn ham thú chuyện trai gái thế? Mà sao cứ phải tắm là thế nào?”. Ông Năm Nhã hỏi thế, gã cũng chẳng chối. Gã thừa nhận rất thích phụ nữ và gã không thể chịu nổi nếu một ngày không được gần gũi đàn bà.Thế nhưng, mỗi khi gần gũi với phụ nữ xong, gã lại cảm thấy thân thể mình ô uế, nên dù nắng mưa, đêm hôm, gã đều phải dầm mình dưới kênh Mã Trường để… tẩy bớt ô uế.Theo ông Năm Nhã, Hai Tân có thân hình mảnh khảnh, nếu không nói là gầy như cây sậy. Nhìn cái dáng liêu xiêu, phất phơ, không ai có thể nghĩ gã lại có nhiều sức khỏe trongchuyện kia như vậy.

Rạch Mã Trường, nơi tên thầy bùa Hai Tân cưỡng hiếp nhiều phụ nữ ngay trên chiếc thuyền của hắn

Tuy nhiên, ông Năm Nhã cũng phải thừa nhận gã nói chuyện có duyên, câu chuyện nào của gã cũng có tuồng tích, thể hiện sự học rộng, am hiểu kinh văn, nên rất cuốn hút đàn bà con gái.Có lẽ đầu óc gã thầy bùa Hai Tân luôn nghĩ về đàn bà, nên hắn tranh thủ mọi cơ hội để quyến rũ phụ nữ. Quyến rũ không được thì hắn tìm cách cưỡng hiếp, thậm chí giết chết.Trong làng có ông Tư Phèn, tức Ngô Văn Phèn, chơi khá thân với Hai Tân. Ông này thường xuyên qua lại nhà gã, và gã cũng vậy. Thấy cặp đôi này thân thiết, ông Năm Nhã mới gọi ông Tư Phèn lại hỏi chuyện, thì biết rằng ông Tư Phèn đang theo Hai Tân để học nghề thuốc, nghề bùa. Mặc dù Hai Tân mới 50 tuổi, nhưng gã đã lo lắng kiếm người để truyền nghề.Thế nhưng, một hôm, ông Năm Nhã thấy cô con dâu xinh đẹp của ông Tư Phèn tìm đến nhà Hai Tân vào lúc chập tối. Biết rõ Hai Tân sẽ giở trò xấu xa với cô gái này, nên ông Năm Nhã gọi cô vào nhà để hỏi chuyện.

Con đường vào ấp Hạ

Ông Năm Nhã kể những chuyện về tên thầy bùa Hai Tân bệnh hoạn

Cô này kể rằng, mấy hôm trước, Hai Tân đến nhà ông Tư Phèn chơi, đã ghé thăm nhà vợ chồng cô. Hai Tân nhìn lên cây me lớn mọc ngay trước nhà vợ chồng con trai ông Tư Phèn và khẳng định rằng trên cây me có một con quỷ, nếu không đuổi nó đi thì kiểu gì nó cũng bắt cả nhà.Nghe chuyện, cả gia đình ông Tư Phèn đều hãi hùng và theo sự hướng dẫn của Hai Tân, gia đình đã cử cô con dâu xinh đẹp này đến nhà Hai Tân thường xuyên để cúng bái, yểm bùa nhằm trục con quỷ khỏi cây me và mảnh đất.Ông Năm Nhã biết tỏng bụng dạ Hai Tân, lôi chuyện ma quỷ ra dọa để tìm cách làm chuyện xằng bậy với con dâu của bạn, nên ông đã gặp trực tiếp ông Tư Phèn để nhắc nhở.Ông Năm Nhã lấy dẫn chứng chuyện gã giết cả bệnh nhân bị AIDS, với mục đích chiếm đoạt cô vợ, vừa mới xảy ra. Ông Tư Phèn nghe vậy thì sợ hãi, không theo học Hai Tân nữa. Mấy năm sau, ông Tư Phèn chết vì bệnh xơ gan.Cũng vì bực tức với thói sa đọa, lừa đảo của Hai Tân, nên ông Năm Nhã đã đôi lần gặp chính quyền địa phương phản ánh kiểu trị bệnh mê tín dị đoan của gã. Ông cũng đã được chính quyền hướng dẫn viết đơn thư tố cáo. Tuy nhiên, những tố cáo của ông chẳng được quan tâm, nên ông không theo đuổi nữa.Thực hư phép thuật thần thôngCó một điều mà ông Năm Nhã (Nguyễn Văn Nhã) nhận thấy ở tên thầy bùa man rợ Hai Tân (tức Phạm Văn Tân, ấp Hạ, Tân Quới, Thanh Bình, Đồng Tháp), đó là diện mạo của gã mỗi ngày thêm thay đổi và càng ngày càng kỳ bí, khó hiểu thêm. Khuôn mặt hắn quắt lại, đôi mắt trũng sâu và điều kỳ quặc là lòng đen trong đôi mắt hắn cứ mờ dần, rồi biến mất.Có lúc, ông Năm Nhã nhìn vào mắt hắn, cảm giác như có hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Đôi mắt của hắn trắng dã, vô hồn. Có lúc, ông Năm Nhã không nhìn thấy lòng đen trong đôi mắt của hắn.Khả năng uống rượu của gã, cũng không ai địch nổi. Ấp Hạ chỉ có vài nóc nhà, nên hàng xóm sống với nhau cũng thân tình, nên trong ấp Hạ có chuyện vui, chuyện buồn, gã đều tham gia.

Một góc ấp Hạ

Trong các bữa tiệc, gã ngồi cùng mâm với mọi người, nhưng không ăn thịt, cá, chỉ ăn rau, đậu, hoặc đồ chay. Thế nhưng, gã có thể tiếp rượu với cả trăm người, uống cả trăm chén không say.Người dân ở ấp Hạ đã thử khả năng uống rượu của gã và khẳng định rằng, gã uống 5 lít rượu vẫn chưa thấy có biểu hiện gì khác lạ trên khuôn mặt, giọng nói. Người dân còn đồn thổi rằng, gã dùng bùa phép biến rượu thành nước lã, nên mới có thể uống rượu khỏe được như vậy.Cũng có đôi lần, gã tiết lộ với ông Năm Nhã rằng, gã rất giỏi võ. Ông Năm Nhã hỏi gã theo môn phái nào, thì gã bảo thứ võ của gã là võ cao siêu, gọi là võ bùa.Theo mồm mép của gã thì thứ võ ấy có khả năng của Tề Thiên Đại Thánh, giết hại trăm người mà không phải động thủ và đỉnh cao của nó là thuật biến hình, tức có thể giấu thân thể vào trong không khí, hoặc khiến cho những người trước mắt không thấy hắn đâu nữa.

Ông Năm Nhã

Hắn cũng úp mở khoe rằng, hắn đã luyện được tới mức mình đồng da sắt, dao thương đâm không thủng, mã tấu chém vào da thịt mẻ lưỡi, thậm chí súng bắn chẳng hề hấn gì.Người dân miền Tây đều biết đến thứ võ ấy, nhưng chỉ là những câu chuyện nửa thực nửa hư về những đạo sĩ ở vùng Thất Sơn huyền bí. Những đạo sĩ đó thường ở trong hang, luyện bùa thiên linh cái. Mặc dù thứ võ thần thoại đó được người đời kể nhiều, nhưng chẳng ai được chứng kiến.Sau này, ông Năm Nhã mới biết rằng, hắn lấy sọ phụ nữ để luyện thiên linh cái. Tuy nhiên, ông Năm Nhã không tin hắn có những phép thần thông như thế, bởi nếu có khả năng đó, gã đã không bị ông cùng những người nhà chị Tư Phượng bao vây, rồi gọi công an, dân quân bắt sống.Tuy nhiên, có một điều mà ông Năm Nhã lăn tăn, đến bây giờ vẫn không giải thích được, là gã thầy bùa Hai Tân có khả năng lướt đi như một cơn gió. Ông Năm Nhã khẳng định rằng, gã có khả năng kỳ lạ đó, bởi mắt ông nhiều lần chứng kiến.Theo lời ông Năm Nhã, chuyện xảy ra vào một buổi trưa, trời chang chang nắng, gió cuốn đất cát mịt mù, nên nhà nào cũng đóng cửa kín mít. Riêng ông Năm Nhã vẫn giữ thói quen mắc võng đong đưa ở hiên nhà. Ông cứ nằm võng hóng gió, lúc nào buồn ngủ thì ngủ luôn trên võng.Khi ông Năm Nhã đang thiu thiu ngủ, thì bỗng thấy một luồng khí lạnh tràn qua, khiến ông tỉnh giấc. Mở mắt, thấy gã hàng xóm Hai Tân đang đi bộ dọc bờ kênh Mã Trường. Bờ kênh khi đó khá nhỏ, nhưng vào mùa khô xe máy đi lại được.

Luyện thiên linh cái bằng xác thai nhi. Ảnh tư liệu

Hôm đó, có việc hỏi đến Hai Tân, nên ông Năm Nhã bật dậy khỏi võng gọi với theo gã. Thế nhưng, ông gọi mấy câu, mà chẳng thấy gã trả lời.Bực mình, ông rời nhà chạy theo Hai Tân, nhưng có một điều kỳ lạ xảy ra, là dù ông chạy nhanh thế nào cũng không đuổi kịp Hai Tân, trong khi cách ông chừng 30 mét, ông thấy rõ gã vẫn thong dong đi.Gã thầy bùa Hai Tân cứ sải từng bước rất nhẹ nhàng, không quá chậm, cũng không vội vàng và rõ ràng là không phải chạy. Ông gọi gã không nghe, và khuôn mặt gã hướng thẳng về phía trước, không nhìn ngó xung quanh, hai tay nắm vào nhau phía sau lưng.Thấy chuyện lạ, ông Năm Nhã càng đuổi nhanh. Thế nhưng, đuổi một lúc thì ông không thấy bóng dáng Hai Tân đâu nữa. Gã thầy bùa này đã biến mất một cách bí ẩn trên con đường thênh thênh giữa cánh đồng, chẳng có một bụi cây ngoài mấy cụm cỏ.Thực hư phép thần thông biến hóa, lướt đi như gió của thầy bùa miền TâyTên thầy bùa Hai Tân

Lúc đầu, ông Năm Nhã nghĩ mình bị hoa mắt, hoặc có vấn đề về thần kinh. Tuy nhiên, đã có vài lần ông chăm chú nấp sau nhà nhìn theo bước chân đi của gã thầy bùa này và ông nhận thấy rằng, khi hắn bước đi, dù thong dong, nhưng thân thể thì cứ trôi đi, lướt đi như bị gió thổi, con đường dưới chân hắn như cuốn băng chuyền. Ông Năm Nhã giải thích rằng, ông có cảm giác như hắn đi bộ trên nóc chiếc tàu hỏa đang chạy.Không chỉ đi trên bộ, mà khi gã thầy bùa này chèo thuyền cũng khiến ông Năm Nhã phải sởn da gà, không hiểu hắn là quỷ ma trốn lên dương thế, hay tiên thánh xuống cõi trần.Ông Năm Nhã khẳng định chắc nịch rằng, con thuyền lá lúa của gã thầy bùa Hai Tân không gắn máy nổ, và gã đứng hoặc ngồi ở đuôi thuyền, thi thoảng gã mới chống sào đẩy, hoặc đạp mái chèo rất nhẹ, nhưng thuyền cứ lao đi vun vút, như thể có bàn tay vô hình đẩy đi. Mặc dù thuyền chở gã chạy rất nhanh, nhưng tại tạo sóng rất ít.Điều ông Năm Nhã nhận thấy, là thứ năng lực kỳ lạ đó chỉ phát tiết khi hắn chỉ có một mình, không ai nhìn thấy. Khi có mặt đông người, hắn tỏ ra như người bình thường, không có gì khác lạ cả.Cũng có đôi lúc, ông Năm Nhã nghĩ ông bị tên thầy bùa này sử dụng ảo thuật, hay bùa ngải gì đó khiến ông hoa mắt, hoặc nhìn ra ảo ảnh.Ông Năm Nhã tin vào dự đoán của ông. Có thể tên thầy bùa này giở trò ma ảo thuật nào đó để lòe bịp ông và những người xung quanh nhằm tạo ra sự thần bí, khiến tên tuổi và tài năng hắn vang xa, để hắn tiếp tục lừa đảo.Bởi theo ông Năm Nhã, nếu tên thầy bùa Hai Tân này có phép thuật thần thông, có thể lướt đi như gió, biến mất trước mắt ông như thế, thì đã chẳng để mọi người bao vây tóm được và chẳng phải mất mạng trước những phát súng tử hình.Giết phụ nữ để luyện bùa phépSau khi được ông Bảy Chạp cho mượn mảnh đất cạnh kênh Mã Trường, thuộc ấp Hạ (Tân Quới, Thanh Bình, Đồng Tháp), gã thầy bùa Hai Tân dựng ngôi nhà nhỏ, tiếp tục trị bệnh, bốc bùa.Tại ngôi nhà nhỏ xíu ấy, thi thoảng có người đàn bà tìm đến. Người đàn bà này là Trần Thị Thể, khi đó khoảng 40 tuổi, hình thức khá đẹp.Theo ông Năm Nhã, người phụ nữ này quê ở thị trấn Thanh Bình, phía bên kia sông Tiền, đã có một đời chồng, 2 đứa con. Thể đã bỏ chồng hẳn hay chưa thì ông Năm Nhã không rõ, nhưng Hai Tân và Thể ăn ở, đi lại với nhau và đã coi nhau như vợ chồng.Thể vốn tìm đến Hai Tân để làm bùa, trị bệnh và được Hai Tân quý mến, coi như vợ 3.

Nơi tên thầy bùa Hai Tân chôn xác nạn nhân

Có lần, thấy Trần Thị Thể xách miếng thịt về, ông Năm Nhã hỏi: “Tui tưởng Hai Tân ăn chay, sao cưng lại mua thịt?”. Người đàn bà này hé mở bí mật rằng, Hai Tân dùng thịt để cúng các oan hồn, điều khiển các oan hồn luyện bùa phép, trong đó có phép biến hình.Nghe Thể nói vậy, ông Năm Nhã kết luận cả hai kẻ này đều bị khùng. Tuy nhiên, có nằm mơ ông cũng không ngờ Thể lại đồng lõa với Hai Tân trong trò giết hại phụ nữ lấy đầu luyện phép, để rồi Hai Tân chịu án tử hình, còn thị Thể ở trại chung thân.Ông Năm Nhã theo dõi, thấy đối tượng tìm đến nhà Hai Tân để làm bùa mỗi ngày một đông. Rất nhiều chị em tin rằng, xin được bùa của “thầy”, thì dù ông chồng có chán vợ, có bỏ nhà đi theo gái, cũng phải bỏ gái mà về với cái “máng lợn”. Nhiều cô chán chồng, muốn bỏ chồng, cũng có thể xin bùa để làm phép cho ông chồng tự xa lánh mình.Tóm lại, theo quảng cáo của Hai Tân, và lời đồn của những người đến xin bùa, thì lá bùa của gã có sức mạnh thiên biến vạn hóa, làm được mọi chuyện kinh thiên động địa.Điều kỳ cục mà Hai Tân đặt ra với những phụ nữ có nhan sắc khi đến xin bùa hoặc chữa bệnh, đó là phải đến vào buổi tối và đến một mình, thì bùa mới hiệu nghiệm. Gã giải thích rằng, ban đêm là giờ “âm”, nên gã mới sai khiến được âm binh thiên tướng và như thế lá bùa mới linh ứng.

Doi đất phía xa là nơi phát hiện xác chị Phượng

Điều kỳ cục là những phụ nữ này đến nhà gã không được đi lối cửa chính, mà phải chui qua hàng rào, bò dưới gầm nhà sàn rồi “độn thổ” lên sàn nhà. Chỉ có cách vào nhà như thế, thì mới không bị âm binh thiên tướng nhà “thầy” phát hiện và đuổi thẳng cổ từ xa!Ngày đó, ấp Hạ chưa có điện, đêm tối om, chỉ có tiếng muỗi vo ve, tiếng chim cú lợn kêu ghê rợn, chuột chạy lăng xăng, người khỏe vía cũng rợn người, nhưng không hiểu Hai Tân có sức mạnh gì mà khiến các quý bà liều lĩnh đến vậy, cứ mò mẫm trong đêm tìm đến nhà hắn.Trong số những phụ nữ đến nhà Hai Tân xin bùa, có cô gái trẻ là Trần Thị Phượng, ở xã Tân Huề ngay cạnh, đã bị tên thầy bùa này giết hại, vùi xác theo thế thẳng đứng ở gò đất sau nhà.Theo hồ sơ từ phía cảnh sát điều tra, Hai Tân khai rằng, Phượng tìm đến gã để xin bùa “trị” cái bệnh hay nhớ vợ của chồng.Chuyện là, Phượng lấy chồng ở cạnh nhà, nhưng cô không hài lòng với cuộc sống nghèo nàn nơi sông nước, đã tìm lên Sài Gòn làm nghề may. Cuộc sống ở nơi đô hội khiến cô gái vốn xinh xắn nhất thôn quê lại càng đẹp mặn mà.Xa vợ, lại lo lắng mất vợ, nên anh chồng thường xuyên ghen tuông, gọi điện, bắt vợ về. Với mong muốn được lên Sài Gòn chuyên tâm kiếm sống, nên Phượng đã gặp Hai Tân xin lá bùa khiến ông chồng bớt yêu, bớt nhớ.Thấy cô gái có chồng mà chưa có con, sắc đẹp mặn mà, nên gã thầy bùa chính hiệu dê xồm, bệnh hoạn này đã tìm mọi cách chiếm đoạt.Đêm đầu tiên, Phượng đến cùng em họ, không chiếm đoạt được, nên gã đã đuổi về. Gã dặn rằng, Phượng phải đến một mình và đến lúc nửa đêm thì lá bùa mới thực sự hiệu nghiệm.Gã cũng khẳng định sẽ làm cho Phượng một lá bùa khiến chồng Phượng không làm phiền nữa, thậm chí khiến chồng Phượng chán vợ mà tự tìm cớ bỏ nhau. Phượng mừng rỡ, nên dù rất sợ bóng đêm, vẫn quyết định chèo ghe đến nhà Hai Tân vào lúc nửa đêm.Nhớ lời dặn trước, Phượng chui qua hàng rào phía mé nhà để tránh âm binh thiên tướng đang gác ở cửa, rồi “độn thổ” chui lên sàn nhà qua một lỗ nhỏ.Phượng vừa chui lên sàn nhà, gã chiếu đèn dầu, rồi kêu Phượng thay quần áo, bởi quần áo Phượng mặc đã bẩn hết. Sau này, mọi người mới hiểu vì sao gã lại yêu cầu phụ nữ phải chui từ gầm nhà sàn lên. Gã cố tình bắt như thế để chị em chui rúc, quần áo bê bết bùn đất và phải thay quần áo mà gã chuẩn bị sẵn.Ngôi nhà của gã nhỏ xíu, nhà tắm tơ hơ phía ngoài cánh đồng. Tranh thủ lúc chị em thay quần áo, gã nhòm trộm xem thân thể chị em có “trong ngọc trắng ngà”, để tính toán, cân nhắc xem có cưỡng hiếp và giết không.Bình thường, với những phụ nữ khác, sau khi họ thay quần áo, gã sẽ giở trò làm bùa rất thần bí, khiến chị em mê muội. Trong quá trình làm bùa, gã sẽ dùng miệng lưỡi dẻo quẹo của mình để tìm cách chiếm đoạt thân thể của chị em.

Tên Hai Tân Gã thường bày trò rằng, để cho gã “giường chiếu” với chị em, tức là chị em đã vinh dự được “thánh thần” ban phước, và như thế, lá bùa sẽ vô cùng hiệu nghiệm. Nếu chị em nào đồng ý, tự nguyện, thì gã tha hồ cưỡng hiếp. Nếu chị em phản ứng, gã sẽ đốt bùa, pha thuốc mê vào tro, bắt chị em uống, khiến mê man bất tỉnh. Lúc đó, gã tha hồ giở thói thác loạn.Chị em tỉnh lại, nếu biết mình bị cưỡng hiếp, cũng đành nhịn nhục cho qua, chứ tố cáo gã thì bản thân cũng nhục nhã không kém.Tuy nhiên, với cô gái tên Phượng, thì gã thầy bùa dâm tặc này không kiềm chế được bản năng khi cô trút bỏ bộ quần áo bẩn thỉu trước mặt gã. Thân thể Phượng quá đẹp, khiến tà dâm trong người lão nổi lên. Không kiềm chế được, lão xông đến làm bậy. Bị Phượng cự lại, gã giật luôn chiếc áo cô đang cầm, siết cổ Phượng đến khi cô tắt thở. Gã đã làm bậy trên thân xác cô gái xấu số.Hôm lực lượng công an bủa vây, bắt sống tên thầy bùa man rợ này, đã thu được 3 cái hộp sọ đặt thành hàng trên bàn thờ gian trong. Bàn thờ phủ một tấm rèm đỏ. Cạnh ban thờ còn có một hũ thủy tinh chứa nhiều lông, tóc.Sau này, tên thầy bùa đã khai rằng, hắn lấy lông, tóc trên cơ thể các nạn nhân, cùng với sọ, để luyện bùa và phép biến hình.Công an cũng thu được nhiều dao lam, dao Thái Lan sắc bén, vẫn còn dính vết máu đã thẫm màu. Rất nhiều vật dụng cá nhân, đồ trang sức, giấy tờ của các nạn nhân cũng được hắn cất giữ trong nhà.Từ những vật dụng, giấy tờ cá nhân, đặc biệt là những hộp sọ, cảnh sát điều tra đã có cơ sở khai thác thông tin từ hắn. Các mũi trinh sát được cử về các địa bàn để xác minh những người phụ nữ có tên trong chứng minh thư thu được ở nhà tên thầy bùa Hai Tân. Gia đình các nạn nhân đều khẳng định rằng, họ đã mất tích từ mấy tháng đến cả năm trước, không thấy về nhà, cũng không rõ họ đi đâu.

Theo bác sĩ Hồ Đắc Duy, hành vi cưỡng hiếp xác chết của thầy bùa Hai Tân, trong y học gọi là hiện tượng Necrophilie (bắt nguồn do sự kết hợp giữa hai từ của Hy Lạp là Nekro – tức xác chết và Philie – tức sự yêu thích, ham muốn giao cấu). Đây là tư tưởng bệnh hoạn, lệch lạc tình dục, có khuynh hướng thích giao hợp với súc vật, với trẻ em, với người già, đặc biệt quái đản là thích giao cấu với xác chết. Nó không dừng lại ở một ấn tượng quái đản mà nó còn là một khuynh hướng có thật trong muôn hình vạn trạng của sự lệch lạc tình dục.

Giao cấu với xác chết là sự băng hoại suy đồi của đạo đức. Khuynh hướng necophilie không chỉ thể hiện trên bình diện tình dục mà nó có thể thấy trong sự giết chóc tàn bạo của chiến tranh, thể hiện qua những loại vũ khí giết người hàng loạt như các vũ khí sinh hóa học, tác giả của các vũ khí đó cũng dược xem như những người có khuynh hướng necrophilie. Nói tóm lại necrophilie là những người không thích sự sống, họ thích cái gì ch